Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A, chó nhỏ thật đáng yêu!”

Một âm thanh kinh ngạc vang lên.

Lúc này, Giang Tiểu Tiểu đi đến, cô bé nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, không nhịn được mà vươn tay ôm Phệ Thiên Giảo lên.

Ánh mắt Phệ Thiên Giảo cũng trừng lớn.

“Ngươi dám bế bổn đại gia!”

Phệ Thiên Giảo nhìn về phía Giang Y Y, mắt chó trừng lớn.

Chỉ là, khi nhìn Giang Y Y, Phệ Thiên Giảo cũng nhìn rõ hai móng vuốt của mình, nó có chút sửng sốt.

“Ta…”

“Tại sao ta lại bị thu nhỏ lại?”

Phệ Thiên Giảo hoàn toàn ngây người.

Ánh mắt Tần Ninh vô cùng bình tĩnh.

Từ khi hắn thức tỉnh, thân thể của Phệ Thiên Giảo đã biến thành phiên bản bỏ túi, nhìn qua chỉ lớn bằng một lòng bàn tay.

Mà Tần Ninh cũng hiểu được, Phệ Thiên Giảo bị biến thành như thế cũng là vì chống cự lại sự công kích của lưỡi dao không gian, khiến cho khí huyết không thể duy trì được thân hình cường đại, có thể nói đây là…một loại thoái hoá.

Trong thời không bạo loạn, có thể có rất nhiều chuyện xảy ra.

Nơi đó vô cùng nguy hiểm.

Cho nên, khi nhìn thấy Phệ Thiên Giảo nhỏ xinh như vậy, Tần Ninh cũng không quá kinh ngạc.

Hơn nữa, sau khi thu nhỏ lại, hai chiếc sừng trên đầu nó bị giấu dưới cái lỗ tai xù lông, cả người toàn là lông mềm, trông đáng yêu hơn rất nhiều so với thân hình to lớn.

Ngốc nghếch hơn, đáng yêu hơn, thậm chí còn làm cho Tần Ninh có cảm giác như đã trở về tám vạn năm trước.

Về tới ngày mà hắn gặp được Phệ Thiên Giảo.

“Gương, ta muốn gương”.

Phệ Thiên Giảo vội vàng mở miệng nói.

Giang Tiểu Tiểu chỉ thấy Phệ Thiên Giảo cực kỳ đáng yêu, cô bé lấy một cái gương ra.

Phệ Thiên Giảo nhìn bản thân trong gương, nó lập tức nhảy dựng lên, không ngừng nhảy vòng vòng trên tay Giang Tiểu Tiểu, trông có vẻ nóng vội.

“Dáng người oai phong phi phàm của ta đâu rồi, sao ta lại biến thành dáng vẻ này, a a a …Ta không sống nổi nữa…”

Phệ Thiên Giảo không ngừng kêu la.

Giang Tiểu Tiểu cũng không ngừng cười khanh khách.

“Được rồi!”

Tần Ninh nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, mở miệng nói: “Đừng làm loạn, ngươi chỉ là tạm thời biến thành hình dáng này thôi, hơn nữa còn không nhớ ra ta, chờ sau khi khôi phục là được rồi”.

Tần Ninh nói xong thì vương tay túm lấy Phệ Thiên Giảo, đặt nó lên đầu vai mình.


Chỉ là lúc này, âm thanh tí tách vang lên, vai áo Tần Ninh ướt đẫm một vùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK