Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trừ sáu mươi mốt điểm, cộng với chín điểm bị trừ lúc trước, nhà họ Phạm các người cuối cùng chỉ còn có ba mươi điểm, mà nhà họ Cố là tám mươi, cửa đầu tiên này nhà họ Cố thắng rồi có phải hay không?"

Trần Nhất Mặc chỉ nói một câu không nặng không nhẹ, lại khiến cho người ta cảm thấy giống như là lời tuyên bố kiêu căng phách lối nhất của một kẻ thắng trận.

Nhưng mà hết lần này tới lần khác, đám người Phạm Minh Triệt, Thiên Thế Kiệt bên phía nhà họ Phạm lại không lên tiếng phản bác.

Ngay cả đại sư Dương Thư lúc này còn không đáp trả được câu nào, bọn họ còn có thể nói gì nữa đây?

Cùng lúc đó, phía bên cạnh lôi đài, đại sư Dịch Nhân Dữ nhìn về phía Trần Nhất Mặc bằng một ánh mắt rực lửa, chắp tay nói: "Lão phu cả đời đều chìm đắm trong đan đạo, sáu mươi mốt câu hỏi của Trần công tử hôm nay khiến cho lão phu có cảm giác như vừa mới mở ra cách cửa của đan thuật ở một tầm cao mới, nghĩ kỹ lại đúng là cảm thấy chính mình như đang giấu giếm sự vô dụng trên chức vị đan sư Chí Tôn này!"

"Trần công tử, xin hãy nhận của lão phu một lạy!"

Lúc này đây, đại sư Dịch Nhân Dữ trông như là đã chịu kích thích rất lớn, xoay người về phía Trần Nhất Mặc, cúi đầu bái lạy.

Bốn vị đại sư Cố Hải Uyên cũng tranh nhau thi lễ.

Trên đường đến đây bọn họ cũng đã được nhìn thấy sự hiểu biết của Trần Nhất Mặc đối với đan thuật, mà có thêm trận biện luận vừa rồi càng khiến họ cảm nhận được khả năng sâu không lường được cửa hắn ta.

Một đời đại sư!

Cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi.

Trong toàn bộ Thiên La Vực, có lẽ chỉ có hai vị kia mới có thể ngồi chung mâm nói chuyện phiếm với hắn ta mà thôi!

Trần Nhất Mặc khẽ vẫy tay, lạnh nhạt đáp: "Mười người các ngươi trong mắt ta, cái gọi là luận đạo, quả thật nực cười vô cùng. Trên con đường đan thuật, ta cũng không dám nói bản thân biết hết tất cả, cũng như võ đạo bình thường, đan đạo cũng không có hạn cuối..."

Giây phút ấy cả năm vị đại sư đều thay nhau gật đầu.

Một khắc trước, những lời mà Trần Nhất Mặc nói bị coi là cuồng vọng.

Nhưng mà hiện tại, Trần Nhất Mặc nói toàn là sự thật!

So với hắn ta, năm người bọn họ có tính là cái gì đâu?

Mà Trần Nhất Mặc cũng đang cười thầm trong lòng.

Hắn ta đã cảm nhận được khung cảnh được ngàn người chú ý.

Tuy rằng trong số những người này, có rất nhiều người không biết vừa nãy hắn ta đã cùng năm vị đại sư luận đạo cơ bản, nhưng mà nếu năm vị kia đã bị Trần Nhất Mặc thuyết phục thì đám đông đương nhiên cũng sẽ hiểu rằng đan thuật của hắn ta mạnh vô cùng.

Như vậy là đủ rồi!


Huênh hoang trước mặt người khác! Cảm giác này, một chữ thôi, sướng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK