Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giả sử thế này thì Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng sẽ lọt tai hơn.

Trên thực tế, những giả thuyết trên thật sự có thể thành công! Cứ thế, hai người sẽ nghĩ Tần Ninh là thiên tài trong ngự thú đạo và đan đạo chứ không xem hắn như quái vật.

"Ta thì không lo lắng sẽ bị bọn đệ tử gây phiền chút nào".

Tần Ninh cười híp mắt: "Thậm chí ta còn định nâng cao cảnh giới, trở thành Đại Thần Tôn để vào nội môn đấu với các đệ tử trong đó nữa cơ".

Vân Thanh Tuyền nhướng mày.

Cậu nhóc này kiêu ngạo thật.

"Vân trưởng lão, ngày nào ta cũng nghĩ ra nhiều ý tưởng cả, ta thấy tất cả đều khả thi, sau này sẽ thảo luận lâu đấy, không vội đâu".

Vừa nghe thấy câu này, mắt Vân Thanh Tuyền sáng như đèn pha.

Có bộ não chứa đầy sáng kiến giúp thuật luyện đan có bước tiến mới của Tần Ninh, ông ta có thể tiến tới đan sư Chí Tôn cửu phẩm rồi.

"Có điều..."

"Có điều sao?"

Vân Thanh Tuyền vội vàng hỏi.

"Có điều đệ tử tu luyện cũng cần đan dược, muốn tự luyện đan mà khổ nỗi không đủ điểm, ra ngoài làm nhiệm vụ thì tốn thời gian quá..."

"Còn tưởng là chuyện gì!"

Vân Thanh Tuyền vung tay lên, nói: "Kể từ hôm nay, ngươi muốn luyện chế đan dược nào cứ báo tên ta mà đi nhận dược liệu, để xem ai dám cản ngươi!"

"Thế thì còn gì bằng!"

"Tốt lắm!"

Hai người nhìn nhau, cười nhẹ.

Vân Thanh Tuyền cần trí óc của Tần Ninh, Tần Ninh cần dược liệu của Đan Đạo Lâu.

Hai người phối hợp với nhau, ai cũng có được thứ mình muốn.

Hơn nữa, Tần Ninh thấy rằng Vân Thanh Tuyền chỉ một lòng một dạ vào công việc luyện đan cũng như nghiên cứu về đan đạo.

Đan sư như thế rất hiếm có.

Chỉ dạy ông ta vài điều cũng tốt thôi.

Sau khi đạt được thỏa thuận, Vân Thanh Tuyền cho người dâng trà, cả hai bắt đầu bàn bạc... Đến khi mặt trời gác núi, ông ta mới để Tần Ninh về trong niềm tiếc nuối, đồng thời trao lệnh bài để hắn có thể ra vào Đan Đạo Lâu bất cứ khi nào hắn muốn.

"Sư phụ!"

Từ Hữu Tài tiễn Tần Ninh về rồi quay lại, thấy sư phụ cầm giấy bút viết những gì đã bàn trong hôm nay bèn im lặng.

"Sao đấy?"

Thật lâu sau, Vân Thanh Tuyền ngẩng đầu hỏi.

"Không có gì ạ, con định báo đã tiễn Tần Ninh về rồi thôi".

"Ừ!"

Vân Thanh Tuyền cầm tờ giấy trên bàn lên, bảo: "Đúng là sinh ra để làm đan sư mà, lối suy nghĩ của Tần Ninh là độc nhất vô nhị đấy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK