Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tốt nhất là không nên đụng tới vị chủ này, nếu không có trời mới biết lần này Hàm Vương yến sẽ xuất hiện sự tình gì!

Nhỡ đâu lại dây ra cái chết của Phong Vương ngày xưa, Tần Ninh hoài nghi ai đó thì...

Không đánh nhau mới là lạ.

Thiên Ngoại Tiên tuy là bá chủ.

Thế nhưng cũng đắc tội không nổi mấy phe thế lực bá chủ khác.

"Nếu người của Thanh Ninh các đến thì cứ sắp xếp ra chỗ nào gần với Nguyên Hoàng cung".

"Chuyện này..."

Trưởng lão yếu ớt nói: "Tứ đại Thiên Nhân của Thanh Ninh các đã đến, đích thân đi tìm chỗ ở lại, mà nghe nói... Vân Vương đích thân tới..."

Lời này vừa nói ra, Tiên Vũ Sinh lập tức giận dữ.

"Được lắm, Dương Thanh Vân thật coi Thiên Ngoại Tiên là nhà mình rồi đấy à?", Tiên Vũ Sinh nhịn không được nổi giận mắng.

Nghe đến lời này mấy tên trưởng lão lập tức im lặng, nhưng trong lòng thì oán thầm.

Dương Thanh Vân cưới Tiên Nhân đại nhân, vốn là em rể của Tiên Vũ Sinh, không phải là người một nhà sao?

Tiên Vũ Sinh giờ phút này thầm mắng không ngừng.

Dương Thanh Vân cũng không phải loại tốt đẹp gì.

Nói đúng ra, bên cạnh U Vương có ai tốt đâu chứ?

"Kệ đi, Thanh Ninh các bọn họ thích ở đâu thì ở, cho Tiên Nhân chăm sóc là được!"

Tiên Vũ Sinh khua tay nói: "Xảy ra chuyện gì thì báo luôn cho ta, nhưng phải nhớ là không thể để cho bất kỳ ai tới gần vị trí của bọn họ".

"Đến lúc Hàm Vương yến được tổ chức thì cho mời bọn họ ra là được".

"Vâng!"

Đám thủ hạ bắt đầu bận rộn.

Giờ khắc này, ở trong Nguyên Hoàng cung.

Một đoàn người đều đứng vững.

Tiên Hàm cùng Dương Thanh Vân nhìn nhau.

"Không tệ lắm, kẹp máu ngừng thọ mấy vạn năm liền đạt tới Vương Giả Hàm Vương!", Dương Thanh Vân cười nói.

"Ngươi cũng không tệ mà, đến Vương Giả sớm hơn ta mấy vạn năm kia đấy! Vân Vương!"

Tiên Hàm cười ha hả nói.

Tiên Nhân ở bên cạnh, nhìn không được mà quát: "Ganh đua so sánh cái gì, cút sang một bên!"

Hai người này đúng là nhảm nhí.

Hai Vương Giả thì sao?

Khen nhau qua lại thì hay ho sao?

Quát xong, Tiên Nhân nhịn không được nhìn về phía Tần Ninh đang ngồi thoải mái nhàn nhã ở trên kia.

Đều là do cái tên này dạy chứ sao!

Tiên Nhân mở miệng nói: "Các ngươi đừng gây chuyện nữa, Tiên Hàm lần này thăng làm Vương Giả, Thiên Ngoại Tiên mời không ít người".

"Ta đã đến đây nhiều lần, sẽ không gây chuyện", Dương Thanh Vân son sắt nói.

Tiên Nhân liếc Dương Thanh Vân.

Ta nói chàng à?

Ta nói Tần Ninh kìa!

Chính là sư tôn của chàng.

Chàng thì biết cái gì chứ hả?

Tần Ninh giờ phút này ho khan một cái, cười nói: "Người không phạm ta, ta không phạm người, đây là phong cách hành sự của ta!"

Tiên Nhân không thèm để ý.

"Tốt xấu gì cũng là Hàm Vương yến của huynh, huynh tận tâm chút được không hả?"

Tiên Hàm một mặt không có vấn đề nói: "Ta vì Thiên Ngoại Tiên sinh ra một vị Vương Giả mà còn chưa đủ tận tâm sao?"

"Lại nói, nhị ca nói không chừng cũng sẽ đột phá, đến lúc đó thì cũng chính là Hạo Vương!"

"Thiên Ngoại Tiên có tứ đại Vương Giả!"

"Lão già ấy chắc sẽ vui đến mức không ngậm miệng được!"

Lời này vừa nói ra, Tiên Nhân không còn gì để nói.

Được!

Tứ Kiệt Thiên Ngoại Tiên thanh danh vang dội, hiện tại có vẻ như chỉ có mỗi bà ta là chưa đạt thời cơ đột phá!

Tiên Nhân lần nữa nói: "Mấy người các ngươi những ngày này cần gì thì cứ nói với ta là được".

Nói rồi, Tiên Nhân quay người rời đi.

"Vân Vương!", Tiên Hàm nhìn Dương Thanh Vân, chắp tay nói: "Phu nhân ngươi khó tính quá!"


"Hàm Vương!", Dương Thanh Vân khách khí nói: "Phu nhân ta không phải cũng là muội muội của ngươi sao? Thế mà ngươi còn đổ cho ta?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK