Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, Thạch Cảm Đương đi theo Giang Bạch và Lý Nhàn Ngư đi lên một con đại bàng Chỉ Phong ở phía sau.

Tổng cộng sáu con đại bàng Chỉ Phong.

Xung quanh bốn phía là bốn con hộ vệ, cộng lại có trên trăm vị Thanh Giáp Vệ.

Ở giữa là hai con đại bàng Chỉ Phong chở mấy người phóng lên cao.

Đại điện trên lưng đại bàng Chỉ Phong thoạt nhìn có chút xa hoa.

Hơn nữa đứng ở trong đại điện như giẫm trên đất bằng, không cảm giác được là đang bay với tốc độ cực nhanh.

Càng là huyền thú mạnh mẽ thì tốc độ phi hành càng nhanh.

Hơn nữa càng thêm ổn định.

Lúc này đại điện hiển nhiên là đã được quét tước, trông rực rỡ hẳn lên.

Tần Ninh nhìn bốn phía, gật đầu.

“Con trai của đồ đệ chàng đúng là có tâm”, Cốc Tân Nguyệt cười nói.

“Năm đó, khi ta còn chưa rời khỏi đại lục Vạn Thiên thì Tử Hiên đã ra đời, cũng đi theo ta một thời gian nên khá là giống với cha nó”.

Cốc Tân Nguyệt cười nói: “Nghe chàng nói như vậy thì ta càng tò mò Dương Thanh Vân là người như thế nào...”

“Đồ cổ hủ... Lại còn cứng đầu...”

Tần Ninh đi tới chiếc giường rộng lớn bên trong tẩm điện, đầu gối vào hai cánh tay, cười nói: “Năm đó ta phí bao nhiêu công trói Tiên Nhân về, tên nhóc này lại còn nói cái gì mà nó yêu mến Tiên Nhân nhưng Tiên Nhân không yêu nó, nó không vui, lúc ấy làm ta tức chết!”

“Không nghĩ tới chàng nhã nhặn như thế mà lại làm những chuyện ngang ngược như vậy đấy?”

“Ta làm bao nhiêu chuyện ngang ngược, nàng cũng biết mà?”, Tần Ninh cười nói.

“Chuyện gì?”

“Chuyện này này!”

Tần Ninh lúc này nắm tay Cốc Tân Nguyệt, đắp chăn lên...

Sau một phen điên đảo, gian phòng dần dần yên tĩnh lại.

Cốc Tân Nguyệt rúc vào ngực Tần Ninh, không nhịn được nói: “Ta cuối cùng vẫn cảm giác cách chàng rất gần nhưng cũng lại rất xa!”

“Chàng năm đó rời khỏi đại lục Vạn Thiên rồi đi đâu vậy?”

“Sao hiện tại lại trở về? Ta vẫn luôn muốn hỏi chàng nhưng chàng không muốn nói”.

Tần Ninh nghe đến lời này thì cười nói: “Lai lịch của ta...”

“Nói ra cũng có chút phiền phức”.

“Vốn dĩ ta sẽ không trở lại nơi đây, hoặc có lẽ là lấy một thân phận khác để trở lại nơi đây”.

“Nhưng giữa chừng xảy ra sự cố khiến ta làm lại từ đầu như bây giờ”.

Tần Ninh nhìn Cốc Tân Nguyệt, cười nói: “Biết Vô Thượng Thần Đế không?”

“Người cai

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK