Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy cảnh này, Tiên Nhân cau mày, không nói nhiều.

Tiên Nhân xoay người nhìn về phía Giang Vân Long, Diệp Vấn Thương, Diệp Vấn Khôn, bà ta dần dần nói: “Biển Thiên Ngoại có động tĩnh khác thường, Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia các ngươi đi xem đi, Thiên Ngoại Tiên ta cho phép!”

Lời vừa dứt, ánh mắt ba người động đậy.

Tiên Nhân không nói nhiều, xoay người rời đi.

“Lần này… cứ như vậy bỏ qua cho Tần Ninh?”

Diệp Vấn Thương lạnh lùng hỏi.

“Ngụy Việt bảo vệ hắn, Thiên Ngoại Tiên lại không so đo, vậy là có mưu đồ gì?”

Diệp Vấn Khôn lại từ từ nói: “Chuyện này quay về báo cho trưởng tộc rồi quyết định!”

“Được!”

Lúc này sắc mặt Giang Vân Long u ám bất định.

“Giang lầu chủ...”

“Quay về trước đi!”

Giang Vân Long nhìn về phía Thiên Minh Vũ, nói: “Tần Ninh này không có đơn giản như vậy”.

“Trước đó Ngụy Việt đánh nhau với ba người chúng ta, từng chiêu thức hạ sát thủ gần như cực kỳ trúng ý, không phải như bảo vệ…”

“Ừ!”

Người của hai thế lực lớn lúc này rút lui.

Lúc này Tiên Nhân dẫn Ảnh Tiên Vân Hiên và Trận Tiên Xa Vân Ích.

“Vài ba lời liền bị người ta khích tướng? Danh hiệu Thiên Ngoại Tiên?”

Tiên Nhân mắng: “Làm việc không dùng đầu óc, lần này có thể nhặt được cái mạng là Ngụy Việt tiên sinh hạ thủ lưu tình, lần sau trước khi làm việc thì động não chút!”

Nghe đến đây, Ảnh Tiên cúi đầu xuống, xấu hổ không dứt.

Thất Tiên tứ kiệt Thiên Ngoại Tiên! Tứ kiệt đó là quyền cao chức trọng tuyệt đối, cho dù Tiên Nhân gả đến Thanh Ninh các, ở trong Thiên Ngoại Tiên cũng không ai dám không tôn trọng người ta, ngược lại là càng muốn tôn trọng.

Dù sao thì ngoại trừ phụ thân sư huynh là Vương Giả không nói, phu quân Tiên Nhân - vị Vương Giả kia cũng cực kỳ mạnh, trấn giữ Thương Lan đại lục Trung Lan, chấn nhiếp tứ phương.

Mà vị kia cũng sủng thê điên cuồng có tiếng! Ngày trước Tiên Hàm - tam ca ruột của Tiên Nhân đã tức phát khóc với vị muội muội này của mình.

Vân Vương trực tiếp đánh tới cửa, đột nhiên nện Tiên Hàm một hồi.

Từ đó về sau, Tiên Hàm nhìn thấy vị muội muội này của mình cũng tránh lui chín mười dặm.

Chỉ có điều chuyện này người biết cực ít mà thôi.

Tiên Nhân nhìn về phía Xa Vân Ích, lại nói: “So trận pháp với hắn, ngươi tự tìm cái chết? Sư tôn ngươi đích thân tới cũng phải lùi ba phân, sau này nhớ kỹ!”

Lời này vừa nói ra, Xa Vân Ích thật sự bị kinh động.

Trước đó Tần Ninh chỉ vì một tòa trận pháp liền nhìn ra sư tôn của hắn ta là Trận Vương! Mà bây giờ Tiên Nhân lại nói ra lời này.

Tần Ninh này rốt cuộc có lai lịch gì.

Tên nhãi này dù sao cũng chỉ là cảnh giới Quy Nhất cửu mạch…

“Đừng vì hắn là cảnh giới Quy Nhất mà xem thường hắn, dù sao nhớ rằng về sau nhìn thấy hắn, có thể trốn xa bao nhiêu thì trốn!”

Tiên Nhân tức giận nói: “Linh cảnh Niết Bàn có thể chặt đứt cánh tay Vương Giả, các ngươi tự ước lượng đi!”

Phía trước cách đó không xa, Ngụy Việt nghe thấy lời này liền nói: “Tiên Nhân phu nhân oán hận với Tần công tử vẫn không ít…”

“Liên quan gì đến ngươi!’

Tiên Nhân oán hận một câu.

Ngụy Việt sờ mũi, không lên tiếng nữa.

Tiên Nhân lại nói: “Ngươi đi theo hắn đi, Nhất Vương và Cửu Thiên Vương sớm muộn gì cũng tìm đến cửa…”

“Tìm tới cửa vừa hay, nói không chừng ta còn có chuyện tìm họ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK