Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Kiếm trong tay Tần Ninh không có biến hoá gì.

Nhưng khi thi triển lại nháy mắt giống như núi cao đè ép, trời sập xuống dưới, làm cho người ta run sợ.

Loại cảm giác này rất chân thực, không phải là đến từ Tần Ninh, mà là đến từ trọng kiếm kia.

Kiếm này, kỳ lạ.

Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía Dương Minh Sinh, sắc mặt không chút thay đổi.

Dương Minh Sinh cũng là cảnh giới Địa Thánh tam phách.

Trên thực tế, tuy rằng bây giờ Tần Ninh là cảnh giới Thánh Nhân tam hồn, nhưng sức bật tuyệt đối không thua kém gì cảnh giới Địa Thánh tam phách, thậm chí còn có thể nói là cường đại hơn.

Cho dù Dương Minh Sinh ở trạng thái cường thịnh thì cũng chỉ là cảnh giới Địa Thánh tam phách, sẽ không phải là đối thủ của hắn.

Lúc này, trong lòng Dương Minh Sinh sáng tỏ, cứng đối cứng với Tần Ninh là sự lựa chọn không sáng suốt.

Trọng kiếm trong tay người này, rất mạnh.

Tần Ninh nhìn về phía Dương Minh Sinh, gây sự nói: “Thế nào?

Đang nghĩ không muốn cùng ta cứng đối cứng sao?”

“Nhưng mà, ta cũng sẽ không để cho ngươi được như mong muốn…”, Dương Minh Sinh nghe vậy thì cười lạnh: “Vậy thì thử xem xem, ta có thể được như ý nguyện hay không”.

Mặc dù Bình Tiêu thua dưới tay Tần Ninh, nhưng mà hắn ta còn mạnh hơn Bình Tiêu, có thể thắng được hay không, phải đánh mới biết được.

Ầm…trong nháy mắt, khí thế trong cơ thể Dương Minh Sinh tăng vọt.

Cảnh giới Địa Thánh tam phách, sức mạnh tam hồn tam phách đều vô cùng cường đại, lúc này cũng được bày ra.

Một tiếng ầm đột nhiên vang lên, Dương Minh Sinh chém ra một kiếm, bộc phát từng luồng kiếm khí, giống như một làn sóng quét về hướng Tần Ninh.

Giờ phút này, Tần Ninh cười lạnh, trọng kiếm Vạn Quân trong tay chém xuống.

Ầm…Kiếm khí va chạm, trọng kiếm vững vàng như núi, sắc mặt Dương Minh Sinh tái nhợt, thân hình rút lui.

Ánh mắt Dương Minh Sinh lạnh lùng, hắn ta tiếp tục rút kiếm.

Nhưng mà lần này, kiếm khí giống như mây mù trên đỉnh núi, hư vô mịt mờ.

Khi Tần Ninh chém ra một kiếm, kiếm khí mịt mờ ấy lại biến mất không thấy.

Nhưng ngay khi sức mạnh của kiếm tiêu tan, kiếm khí kia lại lập tức xuất hiện.

Lúc này, mọi người đều sửng sốt.

Dường như Dương Minh Sinh bắt đầu bày ra con bài chưa lật.

Kiếm khí kia biến mất rồi lại xuất hiện, Dương Minh Sinh chớp mắt đã xuất hiện gần sát Tần Ninh, chém ra một kiếm, hướng thẳng vào vị trí cổ của Tần Ninh.

Tần Ninh hung hiểm tránh đi.

Dương Minh Sinh xoay kiếm, tiếp tục đánh tới.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng gào thét đột nhiên vang lên.

Trong nháy mắt, trọng kiếm trong tay Tần Ninh lại giống như một cây gậy, trực tiếp đánh tới.

Một tiếng bịch vang lên, Dương Minh Sinh phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

“Dựa vào thủ đoạn như vậy để tới gần ta làm gì?

Để chịu đòn sao?”

Tần Ninh nhìn về phía Dương Minh Sinh nói: “Còn muốn tiếp tục không?”

Giờ phút này, biểu cảm của Dương Minh Sinh trở nên âm trầm, sắc mặt cũng ngày càng tái nhợt.

Một kiếm của Tần Ninh nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lúc này lại là cho người ta có một loại cảm giác khó để hình dung.


Dương Minh Sinh buồn bực trong lòng, thậm chí tay chân còn có chút không phối hợp với nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK