Gần phía Bắc hơn là Huyết Tông cai quản.
Lúc này, Tần Ninh đang đứng ở biên cương của thánh vực Huyết La, Cửu Anh cứ thế đứng lơ lửng giữa không trung, lẳng lặng chờ đợi.
Không đến nửa ngày, những âm thanh xé gió vang lên.
Dẫn đầu đi tới đương nhiên là Nhất Kiếm Các, Lý Huyền Đạo dẫn đường, mấy ngàn người dừng lại.
Sau đó là võ giả của Thanh Tiêu Thiên.
Tứ đại Thanh Sứ thấy Thời Thanh Trúc thì đều thi lễ.
Những năm gần đây, Lăng Thi Mạn dẫn đầu võ giả Thanh Tiêu Thiên liên tục muốn tới đón Thời Thanh Trúc về Thanh Tiêu Thiên.
Thời Thanh Trúc cũng đã quay về Thanh Tiêu Thiên, nhưng lại không quen khi không có Tần Ninh ở bên, đều khóc lóc đòi về, đám người Thanh Tiêu Thiên rất bất đắc dĩ, đành phải để cho chủ thượng nán lại Nhất Kiếm Các.
Thực ra thì Thanh Tiêu Thiên cũng đã chuẩn bị đề cử ra một chủ thượng mới.
Chủ thượng mới chỉ có bốn Thanh Sứ là Lăng Thi Mạn, Hạ Lam, Hoa Tĩnh Xu và Phi Vân Phi đủ tư cách.
Nhưng bốn Thanh Sứ đều không muốn như thế.
Bọn họ một đường đi theo Thời Thanh Trúc. Thời Thanh Trúc còn ở đây, mặc kệ là mất trí nhớ hay không, bọn họ vẫn sẽ không bao giờ phản bội Thời Thanh Trúc.
Hơn nữa, sau sáu mươi năm, Thời Thanh Trúc đã vượt qua bản thân của ngày xưa để trở thành Thiên Thánh Đế. Thanh Tiêu Thiên này cũng không có ai dám ngấp nghé cái ghế chủ thượng.
Lui lại mà nói, hiện nay, cả Thanh Tiêu Thiên đều biết chủ thượng thích Tần Ninh, thích đến xương tủy.
Mà Tần Ninh thì lại sủng ái Thời Thanh Trúc vô cùng, giống như hòn ngọc quý trong tay.
Ai dám lấy vị trí của chủ thượng thì cứ chờ bị Tần Ninh chém chết đi!
Lúc này, nhóm Lăng Thi Mạn đi tới trước người Cửu Anh.
“Thuộc hạ tham kiến chủ thượng”.
Bốn vị Thanh Sứ lúc này đều khom người.
Thời Thanh Trúc xua tay, rồi lại vẫy tay. Bốn người khó hiểu đi tới.
Thời Thanh Trúc nhìn bọn họ tiến gần, bèn thấp giọng nói: “Ta không phải chủ thượng của các cô, ta là thê tử của Tần Ninh, sau này phải gọi ta là Tần phu nhân, ta đã nói bao nhiêu lần rồi...”
Sắc mặt của bốn Thanh Sứ biến đổi khôn lường.
Chuyện này... hình như không hợp quy củ.