Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông ta cũng không phải là một người không hiểu chuyện.

Nếu tiếp tục ở lại đây e rằng tính mạng cũng khó giữ được.

Người thanh niên mười tám mười chín tuổi trước mặt cũng không phải dạng thiện lương gì.

Ngay cả một vị cao thủ cảnh giới Thông Thiên của Lệ gia, thằng nhóc này nói giết liền giết luôn.

“Lâm Vi Vũ, cô cũng dẫn người của Kiếm Các rời khỏi đây đi!”

Tần Ninh phất tay nói.

Lâm Vi Vũ lúc này lo lắng nhìn Tần Ninh.

“Ta chờ ngươi ở bên ngoài rừng Thận Mộng!”, Lâm Vi Vũ nói nhỏ một câu rồi dẫn theo người của Kiếm Các rời đi.

Ánh mắt của Tần Ninh cuối cùng liếc qua Đỗ Triết của Đại Nhật Thần Giáo.

“Tiểu Phi ở trong Đại Nhật Thần Giáo của các ngươi mạnh khoẻ, hôm nay ta tạm tha cho các ngươi một mạng, trở về nói với đám lão già ở Đại Nhật Thần Giáo dạy dỗ Tiểu Phi cho tốt!”

Lúc này, vẻ mặt của Đỗ Triết rất hung dữ.

“Cho dù có chết ở chỗ này thì cũng chỉ là rời khỏi rừng Thận Mộng mà thôi, tiểu tử, ta không tin người điều động linh khí có thể phá bỏ được lớp phòng ngự của nhục thể cảnh giới Hoá Thần của ta!”

Đỗ Triết bây giờ dữ dằn nói.

Nghe thấy lời này, Kiếm Phong Tuyết vốn đang chuẩn bị dời đi đột nhiên dừng bước.

Lâm Vi Vũ vội vàng kéo Kiếm Phong Tuyết, thấp giọng nói: “Đi thôi đừng dừng lại!”

“Ồ?”

“Nếu như là bị người khác giết thì có thể chỉ là tỉnh mộng mà thôi, nhưng nếu là bị Tần Ninh giết chết thì chắc chắn là chết thật đấy!”

Cái gì!

Nghe thấy lời này, sắc mặt của Kiếm Phong Tuyết tái nhợt, vốn trong lòng vẫn còn đang do dự có nên liều mạng một lần không nhưng giờ khắc này đã hoàn toàn biến mất không sót một chút gì.

Cái tên Tần Ninh này thật sự khiến người khác không thể nhìn thấu được.

“Ồ? Ngươi cho rằng chết ở chỗ này thì chỉ là tỉnh mộng sao?”

Khoé miệng Tần Ninh khẽ nhếch lên, ngẩng đầu nhìn Đỗ Triết.

“Không ngờ qua mấy vạn năm, Đại Nhật Thần Giáo vẫn giữ tư thái ta là nhất giữa trời đất bao la này”.

“Để cho ngươi đi ngươi lại không chịu đi, vậy thì ngươi chết ở chỗ này là được rồi”.

“Hừ!”

Đỗ Triết hừ một tiếng: “Bản toạ không tin sẽ thua dưới tay ngươi!”

Đỗ Triết vừa nói xong lập tức sải bước đi ra, toàn thân từ trên xuống dưới toả ra khí tức mạnh mẽ, cuộn trào sục sôi.


Đó mới chỉ là sức mạnh của cơ thể mà đã tràn đầy khí tức nổ tung rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK