Trận chiến ấy, có thể xem như là trận chiến thành danh của Tiên Thái Nhất.
Từ đó về sau, địa vị của Thái Nhất Môn vững chắc ở Thương Vân Thiên, uy danh của Tiên Thái Nhất được truyền bá rộng rãi.
Sau đó, Tiên Thái Nhất thoái vị, sau khi truyền lại chức vị môn chủ cho Tiên Phong Cốt, ông ấy đã mai danh ẩn tích ở Trung Tam Thiên.
Vậy mà… ông ấy lại chết! Vào giờ phút này, Tần Ninh nhìn hai vị lão giả áo trắng và áo đen, trong phút chốc, hắn không thể kiềm nén được tình cảm của mình.
“Thái Nhất sư phụ, Vô Hữu sư phụ, là con…”, Tần Ninh quỳ gối xuống, cung kính nói: “Lâm Thần, con đã trở về rồi đây”.
Vào giây phút này, vẻ mặt của Tiên Thái Nhất và Đạo Vô Hữu đều kinh ngạc, vừa kích động vừa khó hiểu.
“Tiểu Thần, con… sao con lại…”, vào giờ phút này, Tiên Thái Nhất không biết phải nói gì.
Lão giả áo đen cũng nói: “Tiên Thái Nhất, đều là người già cả rồi, ta và ngươi đều đã chết một lần rồi, còn dễ bị lừa như vậy sao?”
“Thằng nhóc kia, ngươi là ai? Dám giả mạo Lâm Thần, lão phu chém chết ngươi”.
Tần Ninh quỳ trên mặt đất, hắn ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, nước mắt chảy ra, nhịn không được bèn nói: “Vô Hữu sư phụ, con… thật sự là Lâm Thần mà”.
Không biết vì sao, sau khi thấy cảnh này, Đạo Vô Hữu lại không thể ra tay được.
Tiên Thái Nhất vội vàng ngăn cản Đạo Vô Hữu lại, ông ấy quát: “Đạo Vô Hữu, ngươi làm gì vậy? Đừng manh động, hỏi cho rõ rồi tính sau”.
Đạo Vô Hữu! Dương Đỉnh Vân ngơ ngác.
Chủ nhân của Thượng Môn Đạo, Đạo Vô Hữu.
Đây cũng là một nhân vật tầm cỡ.
Thượng Môn Đạo giống với Thái Nhất Môn, đều là đại thế lực đứng đầu, Đạo Vô Hữu bước vào Biến Cảnh khi tuổi còn rất trẻ, nhận lấy chức vị đạo chủ của Thượng Môn Đạo.
Lúc người này còn tại vị thì cũng không có gì đặc biệt, nhưng sau khi nhường lại vị trí cho con trai của mình, Đạo Trung Thiên, mười đệ tử nội môn của Thượng Môn Đạo bị giết, Đạo Trung Thiên không đủ sức ra tay thảo phạt ba đại tông môn.
Là một mình Đạo Vô Hữu giết tới nhà đối phương, chiến đấu với Thái thượng trưởng lão của đối phương mười ngày mười đêm, giết chết ba vị Thái thượng trưởng lão của người ta, nhờ vậy mới ép cho ba đại tông môn cúi đầu nhận lỗi, hơn nữa còn bồi thường cho bọn họ! Người này cũng là một kẻ tàn nhẫn.
Chính là ông ấy sao?
Dương Đỉnh Vân không dám chắc chắn.
Tuy rằng hiện tại ông ta thật sự có cảnh giới lục biến nhưng mà lúc còn sống, ông ta cũng chỉ có cảnh giới tam biến mà thôi, loại nhân vật có cấp bậc cao như vậy, ông ta chỉ được nghe đồn, chứ không được gặp mặt.
Dương Đỉnh Vân vội vàng nói: “Vị này quả thật chính là Lâm Thần đại nhân, hắn là vì cứu hai vợ chồng Sở Vân Nhân và Lâm Uyên nên với tiến vào A Tị Địa Ngục, gặp phải đám Ma tộc kia và hai tên Liễu Bách, Lý Thiện Viễn này muốn giết Lâm đại nhân, ta và Lâm đại nhân mới đuổi giết hai kẻ này tới tận đây”.
Đạo Vô Hữu nhìn thoáng qua Dương Đỉnh Vân, thuận miệng nói: “Ngươi là ai?”
Dương Đỉnh Vân vội vàng cúi người hành lễ.
Nếu lúc còn sống, một võ giả tam biến như ông ta nhìn thấy hai vị võ giả có thực lực vượt xa cảnh giới lục biến như này, chắc chắn ông ta sẽ tỏ ra vô cùng cung kính.