Hiếm lắm mới thấy sư tôn không cãi lại được nên hắn ta không nhịn nổi, quả thật là... sung sướng chết mất.
Khúc Phỉ Yên chạy như bay tới, đỡ Tần Ninh lên.
Nhưng không lâu sau, Khúc Phỉ Yên nhận ra không ngờ Tần Ninh lại không đứng lên nổi.
"Sư tôn, người...", sắc mặt của Tần Ninh cũng trở nên hoảng hốt.
"Chết tiệt!"
Sau khi chửi thề một câu, Tần Ninh ngất đi... Giờ thì cả ba người Khúc Phỉ Yên, Chiêm Viễn và Thạch Cảm Đương đều sững sờ.
Đây không phải chuyện đùa, có vấn đề thật rồi.
Thạch Cảm Đương lập tức cõng Tần Ninh đã rơi vào cơn mê man lên. Ba người rời khỏi nơi này, đi tới Bắc Tuyết Thiên... Trở lại Phong Thiên Tông, đi tới một tòa sơn cốc yên ắng, Thạch Cảm Đương đặt Tần Ninh lên chiếc giường nhỏ trong căn nhà gỗ tại sơn cốc, hắn ta chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Chuyện gì thế này?"
Thạch Cảm Đương bàng hoàng thốt: "Lẽ nào... bị mẹ của sư tôn đấm bay màu rồi?"
"Chắc chắn không phải đâu".
Chiêm Viễn nói ngay: "Nhìn có vẻ là cơ thể Tần đại nhân xảy ra vấn đề gì thì đúng hơn đấy...", xảy ra vấn đề?
Sư tôn thì xảy ra vấn đề gì?
Đúng lúc này, hàng tỉ tia sáng tỏa ra từ cơ thể Tần Ninh, cả tòa sơn cốc, thậm chí toàn bộ Phong Thiên Tông, Bắc Tuyết Thiên dường như đều hóa thành một dải ngân hà.
Khúc Phỉ Yên nói ngay: "Chẳng lẽ là..."
"Là cái gì?"
"Bộ ngươi không nghe hồi nãy sư tôn và vị Băng Hoàng Thần Đế kia nói chuyện à?
Đồ óc heo!"
Khúc Phỉ Yên nhanh chóng nói: "Vạn Cổ Tinh Thần Quyết!"
Giờ thì Thạch Cảm Đương thật sự hoảng hốt.
"Ta đi tìm Trần Nhất Mặc".
"Tìm con khỉ, hắn phi thăng rồi!"
Thạch Cảm Đương vỗ đầu một cái, mắng: "Tên khốn kiếp này, còn chưa tới Chân Tiên nữa mà, phi thăng con khỉ gì!"
Khúc Phỉ Yên không thèm tranh cãi với Thạch Cảm Đương.
Vốn dĩ đầu óc tên này đã không được bình thường.
Chiêm Viễn lập tức nói: "Bây giờ ta sẽ đi tìm các nguyên đan sư trong Trung Tam Thiên để khám bệnh cho Tần đại nhân".
"Được".
Trên chiếc giường nhỏ, dường như Tần Ninh đang rơi vào trạng thái kỳ ảo nào đó, không một chút động tĩnh như đã đi vào cõi thần tiên vậy.