Tần Ninh thì thầm nói: “Người của Mặc Văn thị không làm được, đừng nói là Mặc Văn thị, kể cả thế gia Linh Vũ, tộc Đoạn Tình, Thiên Võ Đạo, động thiện Kính Nguyệt tập trung lại cũng không thể nào làm được”.
Chẳng lẽ là Ma tộc?
Lúc này trong lòng Tần Ninh thấy hơi khó hiểu.
“Hơn nữa, thánh văn tạo nên trận pháp này đã bị hư hỏng rất nhiều năm rồi”.
“Có người sớm đã phá trận pháp cũng không sửa lại, chỉ để lại một vào trận pháp khá đơn giản thôi”.
Nghe thấy lời của Tần Ninh, mọi người cũng đều không hiểu.
“Là ai chứ?”
“Chẳng lẽ là Ma tộc?”
“Có khả năng…”
Mấy người đều lên tiếng suy đoán nói.
Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhìn cổng lớn tòa cung điện phía trước, chậm rãi nói: “Là ai… thì vào xem là biết”.
Địa cung đã được mở ra, chắc hẳn đám người Mặc Vân thị cũng tiến vào đây rồi.
Lúc này, mười mấy bóng hình cùng với Tần Ninh tiến vào trong cổng cung điện.
Trong cung điện khổng lồ, sau khi tiến vào đại sảnh chỉ nhìn thấy trong đó có một lối bậc thang nối thẳng xuống lòng đất, không nhìn thấy tận cuối con đường.
Hai bên cầu thang có ánh lửa bập bùng, tạo nên cảm giác và không khí tựa như cầu thang này nối xuống địa ngục vậy.
“Cẩn thận”.
Lúc này Tấn Ninh đi về phía trước.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi hai bên trái phải.
Hai người Giản Bác, Tấn Triết đi cuối cùng, vô cùng thận trọng.
Men theo lối đi không đi xuống dưới, sau khi qua khoảng thời gian một nén hương, bậc thang biến mất.
Hiện ra trước mắt vẫn là một tòa cung điện.
Nhưng nhìn qua cung điện này lại như được tạo nên bằng pha lê trong suốt.
Hơn nữa trên không trung của cung điện dưới lòng đất còn có một mặt trăng treo lơ lửng.
Trắng sáng trên cao, tuy ánh sáng không bằng ánh mặt trời, nhưng cũng không làm ảnh hưởng tầm nhìn của mọi người.
“Ánh trăng này…”
Diệp Viên Viên hơi thì thầm nói: “Đẹp quá…”
“Bảo sư tôn hái xuống cho ngươi”, Thạch Cảm Đương cười hi hi nói.
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn ánh trăng, chậm rãi nói: “Đây là Nguyệt Thánh Thiên Thạch, nếu hái xuống, cả địa cung Linh Nguyệt sẽ bị hủy hoàn toàn”.
Nghe thấy lời này, mọi người đều nhìn lên mặt trăng lưỡi liềm trên không trung.
Vị Ương Thánh Đế quả đúng không phải người thường.
“Nơi này chính là địa cung Linh Nguyệt ư?”, Dương Thanh Vân nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ vì đã có người mở địa cung ra trước, cho nên chúng ta vào… đơn giản như vậy?”
Tần Ninh lên tiếng nói: “Vốn dĩ địa cung Linh Nguyệt này được Vị Ương Thánh Đế niêm phong bảo tốn dưới lòng đất, một tòa thành trận cấp đế đã ngăn cản võ giả có thực lực dưới Thánh Đế tiến vào, cho nên trong này không có nhiều cơ quan”.
Dương Thanh Vân gật đầu.
“Mọi người đừng tách nhau ra”.
Lúc này Tần Ninh cất bước đi đến trước một tòa cung điện trước mắt.
Hai tay đẩy nhẹ, cửa cung điện mở ra.
Nhưng đúng lúc này, môt mùi máu tanh ập thẳng vào mũi.
Cánh cửa cung điện mở ra, một quảng trường hiện ra trước mọi người.