Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch Bình Xuyên nhìn bốn người phía trước với vẻ mặt đắng chát.

"Bốn vị sư đệ sư muội, tổ sư gia nói đùa thôi, các ngươi sẽ không làm thật chứ?", Dịch Bình Xuyên cười nói: "Cho dù thế nào, ta cũng là sư huynh của các ngươi mà!"

Nghe thấy lời này, Giản Bác lại cười hì hì nói: "Dịch sư huynh à, ngươi cũng đừng trách chúng ta..."

"Chúng ta cũng là nhận lệnh của tổ sư gia, không có cách nào cả, bị ép buộc mà!"

Nghe thấy lời này của Giản Bác, Dịch Bình Xuyên lại khổ sở nói: "Ngươi nhìn ngươi cười vui vẻ như thế, có chỗ nào giống như bị ép buộc không?"

"Tổ sư gia làm sao vậy? Không hỏi tội các ngươi, hỏi tội ta làm cái gì?"

Giờ phút này Nhan Như Họa khom người nhìn về phía Dịch Bình Xuyên, cười ha ha nói: "Dịch sư huynh à, ngươi ngốc thật hay giả vậy?"

"Nói những chuyện mà tổ sư chúng ta làm với di thể của tổ sư gia ở ngay trước mặt tổ sư gia, vừa khóc vừa ôm, còn chảy nước mũi đầy mặt, không phải tổ sư gia đã bị ngươi làm cho buồn nôn chết rồi sao?"

"Tổ sư gia đã nói sẽ trở lại rồi, tổ sư khóc cái gì? Khóc tang à? Ngươi nói tổ sư gia có tức giận hay không?"

Tấn Triết cười ha ha nói: "Quan trọng là ngươi còn muốn nói ngay trước mặt, để chúng ta biết chuyện này, bí mật này... càng ít người biết càng tốt!"

"Ngươi làm như thế là không quản lý được miệng của mình rồi!"

Địch Nguyên cũng nhìn về phía Dịch Bình Xuyên, chậm rãi nói: "Đáng!"

"Các ngươi... A..."

Ngoài sơn cốc, một tiếng gào đau đớn vang lên...

Một đêm nhanh chóng trôi qua.

Sắc trời dần dần sáng tỏ, một tia nắng chiếu vào trong sơn cốc, rơi trên giường trong phòng lầu các.

Tần Ninh mở mắt.

Sau một đêm vất vả, hắn chậm rãi đứng dậy.

Chỉ thấy hai bên trái phải là Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên quần áo không chỉnh tề, vẫn chưa hề thức tỉnh.

Hắn mệt mỏi!

Hai người này còn mệt mỏi hơn.

Tần Ninh tùy ý khoác một cái áo dài lên rồi đi xuống lầu các, đứng giữa vườn hoa trong sơn cốc.

Không bao lâu sau, mấy bóng người lần lượt đi đến.

"Tổ sư gia!"

"Tổ sư gia!"

Dịch Bình Xuyên dẫn đầu năm người lần lượt đến hành lễ.

Tần Ninh nhìn vẻ mặt tiều tụy của Dịch Bình Xuyên, nói: "Về sau ở trước mặt người ngoài vẫn nên gọi ta là Tần tông chủ đi, nếu không trông ta già lắm!"

"Vâng!"

Ánh mắt của Tần Ninh dừng lại trên người Dịch Bình Xuyên, nói: "Tên nhóc ngươi có biết tung tích của ba người Đường Minh, Y Linh Chỉ, Hạo Thiên không? Tung tích của tổ sư ngươi thì sao?"

Dịch Bình Xuyên gãi đầu một cái nói: "Tổ sư gia, sao ta biết được, bốn người bọn họ đều có thực lực mạnh hơn ta".

"Lúc đầu ta rời đi cũng là vì tìm kiếm bọn họ, thế nhưng mấy người kia lại không hề có một chút tin tức nào trong thánh vực Thiên Hồng".

Tần Ninh không nhịn được nhìn về phía mấy người Giản Bác, hắn muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng.

Ôn Hiến Chi!

Hạo Thiên!

Y Linh Chỉ!

Đường Minh!

Bốn người này sẽ ở nơi nào?

Tần Ninh tiếp tục nói: "Mấy ngày nay mấy người các ngươi cũng đừng nhàn rỗi, giúp đỡ Cửu U Đài chỉnh đốn lại trong ngoài một tay đi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK