Cùng với năm tòa cung điện dâng lên không trung, đám người Diệp Viên Viên, Dương Thanh Vân đều phát hiện năm cột sáng vút thẳng lên trời.
Đồng thời sức mạnh trời đất hào hùng nổi lên cuốn trôi tất cả.
“Xuất thế đi”.
Lúc này Tần Ninh khẽ lẩm bẩm nói.
Động tĩnh này cũng thu hút võ giả của các thế lực ở trong Linh Cung pha lê đều đi ra.
Chỉ thấy cả địa cung Linh Nguyệt, trời đất đang biến đổi, ánh trăng phủ khắp mọi nơi.
Sau đó mặt trăng treo trên bầu trời không ngừng rung lên.
Trong lúc mặt trăng rung lên, từng luồng sức mạnh khiến người ta sợ hãi tim đập thình thịch được phóng ra.
Lúc này năm tòa cung điện bỗng xuất hiện hào quang võ đạo, trực tiếp vút thẳng lên bầu trời.
Tần Ninh lên tiếng nói: “Các vị, chúng ta không thể lấy được bảo bối trong địa cung Linh Nguyệt này đâu, bây giờ ta muốn hủy Thánh Nguyệt của địa cung Linh Nguyệt, Thánh Nguyệt bị hủy, địa cung tự khắc bị hủy, trước lúc đó tốt nhất là các vị nên rời khỏi đây đi”.
Tần Ninh vừa dứt lời, đám người Linh Vũ Ngạn, Khương Nhân, Mặc Vân Sơn Minh, Nguyệt Tinh Dạ đều sửng sốt.
Tần Ninh muốn làm gì?
Nhưng mấy võ giả của các thế lực không vội rời đi.
Thấy mọi người không có ý định ra khỏi đây, Tần Ninh cũng không thèm quan tâm.
Đã nhắc nhở rồi mà còn không đi, chết tại đây… hắn không quản.
Lúc này Tần Ninh trực tiếp lên tiếng nói: “Viên Viên, Sương Nhi, Thanh Vân, Thạch Đầu”.
“Có!”
“Theo ta”.
Tần Ninh vừa nói xong liền cất bước chân đi.
Sau đó bốn người đều đi ra theo.
Tần Ninh dẫn bốn người bay lên không trung cao trăm trượng, đứng lên địa cung.
“Đón lấy!”
Lúc này Tần Ninh lên tiếng nói.
Ầm…
Trong phút chốc, năm ánh hào quang cùng lúc truyền đến bên ngoài cơ thể năm người.
Lúc này năm người đều được bao trùm bởi ánh sáng rực rỡ, vô cùng đặc sắc.
Tinh…
Tòa cung điện thứ nhất lại mở ra, một luồng kiếm quang trong nháy mắt vạch ngang bầu trời đến phía trước Tần Ninh.
Lúc này Tần Ninh há miệng nuốt, kiếm quang biến mất.
“Đó là cái gì?”
“Hình như là một thánh bảo!”
“Thánh bảo của Vị Ương Thánh Đế để lại ư?”