“Đây là Giang gia, ngươi đừng làm loạn, Tần Ninh!”, Giang Tùng quát lớn: “Cẩn thận ngươi không bước ra được khỏi phủ đệ Giang gia đấy”.
Mà lúc này, Giang Y Y cũng tái mặt.
Cô ấy và Tần Ninh đã cùng trải qua bờ vực sống còn, Tần Ninh lúc nào cũng bình dị gần gũi, gặp nguy không loạn, cảm giác vô cùng ôn hòa, như một dòng nước suối.
Nhưng hóa ra cô ấy mới chỉ nhìn được bề mặt của dòng suối.
Thực ra bên dưới mặt nước lại là những cơn sóng cuộn trào.
Đây mới là Tần Ninh thật sao?
Giang Y Y không biết.
Nhưng Tần Ninh không chịu buông tha, dù đang ở trong Giang gia mà Tần Ninh cũng không sợ.
“Các ngươi ở đây làm gì?”
Lúc này, một giọng nói hùng hậu vang lên.
“Tỉ thí sắp đến rồi mà còn không mau đi chuẩn bị, còn tụ tập làm gì đây? Cuộc tỉ thí hôm nay có Tuyết đường chủ của Võ Môn tới quan sát, cần các ngươi xốc lên mười phần tinh thần để thể hiện đấy!”
Khi âm thanh đó vang lên, có vô số bóng người lúc này lần lượt tránh ra.
Chỉ thấy cách đó không xa, một bóng người mặc áo bào, chắp tay uy nghiêm nhìn đám người.
“Tam thúc!”
“Tam thúc”.
Có không ít người đứng tại chỗ lần lượt hô lên.
Tam thúc?
Tam gia của Giang gia, Giang Tử An?
Vào giờ phút này, Giang Hoằng bước nhanh về phía trước, thì thầm với cha mình mấy câu.
Chỉ thấy sắc mặt Giang Tử An thay đổi mấy lần.
Cuối cùng thì ánh mắt dừng lên người Tần Ninh.
"Giang Tùng, Giang Bách, Giang Hòe, ba người các ngươi..."
Giang Tử An thần sắc lạnh lẽo, quát lớn: "Láo toét!"
“Tư cách dự thi của các ngươi lần này sẽ bị hủy bỏ, về từ đường hối lỗi đi”.
Nghe vậy, ba người tái mặt, nhìn Giang Tử An cầu xin tha thứ.
Nhưng Giang Tử An cũng mặc kệ, nhìn Tần Ninh.
“Tần Ninh công tử, ta cũng đã nghe nói đến chuyện của ngươi rồi”.
Giang Tử An thản nhiên nói: “Cảm ơn Tần công tử đã cứu Y Y và Tiểu Tiểu”.
“Chỉ là, Tần Ninh công tử, dù sao đây cũng là Giang gia, mong Tần công tử có thể khiêm tốn lại một chút”.
Ông ta đã hiểu rõ chuyện vừa xảy ra, Giang Tùng, Giang Bách, Giang Hòe ba người, đúng là lách luật gây chuyện, nên bị phạt.