Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thân con rối Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân…”

Dương Phong Hoa lúc này không nhịn được nói: “Tần công tử làm sao không chế…”

Thạch Cảm Đương nghe thấy lời này, lại cười một tiếng.

Sư tôn năm đó chính là một vị khôi lỗi sư lợi hại, thuật khôi lỗi hết sức mạnh mẽ.

Thuật khôi lỗi của Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân đại đa số đều chịu ảnh hưởng từ sư tôn.

Nhưng hắn ta cũng không ngờ, trước Thanh Nguyệt Sơn lại có hai con rối bá đạo như vậy!

Thực lực cảnh giới Thiên Nhân!

Quả thực quá đỉnh!

Xem ra năm đó hai người Thanh Phong Thiên Nhân và Nguyệt Diệp Thiên Nhân chịu không ít ân huệ của sư tôn.

“Chém!”

Lúc này ánh mắt Tần Ninh khẽ liếc nhìn về phía Đào Trí Tâm kia.

Con rối đó bước ra, toàn thân trên dưới khí thế mạnh mẽ đến cực điểm bàn tay thành đao trực tiếp chặt xuống.

Trong nháy mắt, ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng.

Lúc này sắc mặt Đào Trí Tâm trắng bệch.

Cái này nên làm sao?

Ông ta đã không còn sức ngăn cản.

“Hừm!”

Lúc này giữa hư không một tiếng hừ lạnh vang lên.

Tiếng hừ lạnh ngang ngược lúc này giống như ma lực, cuốn vào tâm trí của mọi người.

Ầm!

Ngay sau đó, tiếng nổ vang lên.

Bên trong căn phòng, đất đai ánh sáng ngưng tụ.

Từng đường khí tức lúc này tụ tập.

Một luồng khí thế mạnh mẽ trực tiếp nghiền ép cơ thể con rối.

Thấy cảnh này, Tần Ninh khẽ nhíu mày.

Nhân vật to lớn đã đến!

Một thân ảnh giống như đạp đầu gió, lúc này từ từ đi ra.

Một thân áo khác vàng nhạt, chắp hai tay phía sau, bình tĩnh đứng giữa không trung.

Dung nhan điềm đạm kia cho người ta thấy một loại mùi vị hết sức bình tĩnh.

Chỉ là đứng ở chỗ đó.

Giống như khắp thiên hạ bây giờ đều hoàn toàn yên tĩnh.

Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đờ đẫn.

Quá mạnh mẽ!

Người này vừa xuất hiện giống như tất cả sức mạnh bên trong cơ thể họ đều bị áp chế.

Giống như vua của bách thú trong rừng sâu.

Cứ như vậy ánh mắt hạ xuống, khiến cho không ai có thể chống lại.

“Hoàng tiên sinh!”

Thấy người nọ, Đào Triết Tâm lúc này chắp tay đi tới.

“Không sao chứ?”

Người đàn ông mặc hoàng bào nhìn về phía Đào Trí Tâm nói: “Một cánh tay bị chém, còn khả năng hồi phục, cũng không đáng ngại”.

Nghe đến đây, sắc mặt Đào Trí Tâm xấu hổ.


“Thuộc hạ làm việc bất lực, Hoàng tiên sinh xin trách phạt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK