Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta... thương thế của ta... đã lành lại rồi?"

Lành lặn hoàn toàn rồi ư?

Giờ đây, Lâm Uyên vẫn còn thấy có hơi khó tin.

Sao chuyện này có thể xảy ra?

Đây đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Tần Ninh cười sảng khoái: "Cha con chúng ta xông vào A Tị Địa Ngục một lần đi, để xem bây giờ rốt cuộc mẹ con ra sao rồi!"

"Tốt, tốt lắm!"

Lâm Uyên bật cười tự hào: "Vậy thì còn gì bằng".

Tần Ninh nhìn thoáng qua bên trong tháp Vô Tương, ở chính giữa thân ngọn tháp này có một cột trụ đâm thẳng lên bầu trời.

Xung quanh cây cột có một chiếc cầu thang lượn vòng lên, trông giống hệt nối liền với Cửu U Địa Ngục, không trung một màu đen kịt khiến người ta hoảng sợ.

Tần Ninh không do dự nhiều, tiến lên một bước.

Lúc này, Lâm Uyên nhìn bóng lưng của con trai mình, nở nụ cười đầy vui mừng.

Dù là khi nào, dù là Lâm Thần hay Tần Ninh, dù đã trải qua mấy đời người thì người thanh niên này đều là con trai của ông ấy, là niềm kiêu hãnh của ông ấy.

Hai bóng người đi lên cầu thang, cho đến cuối cùng, bóng người biến mất khỏi tháp Vô Tương, không còn truyền ra một chút khí tức nào nữa.

Giây lát sau, bóng dáng hai cha con xuất hiện tại một mảnh thiên địa mênh mông bát ngát.

Nhìn lướt qua, bốn phía xung quanh đều bị che phủ trong bóng tối mờ mịt vô tận, bầu trời trên đỉnh đầu không có mặt trời, chỉ có một mặt trăng máu chiếu rọi khắp nơi.

Nhìn mặt trăng máu, Tần Ninh lẩm bẩm: "A Tị Địa Ngục, mặt trăng máu trên trời, ác quỷ hoành hành. Nơi này là một khía cạnh khác của thế giới, khía cạnh âm u, khía cạnh địa ngục".

Lâm Uyên kìm lòng không được mà lên tiếng: "Con trai ngoan, nơi này..." "Mặt trăng máu này chính là cơ sở để ghi chép thời gian ở đây, từ lúc trăng tròn đến lúc trăng bị che khuất, rồi đến lúc trăng tròn lại chính là một tháng".

Tần Ninh nhìn về phía trước, nói: "Lão cha, con cảnh giới nhất biến, cha thì cảnh giới tam biến, chỉ cần không bắt gặp những tồn tại cấp bậc quỷ vương, quỷ hoàng ở đây thì sẽ không sao cả".

"Quỷ vương?

Quỷ hoàng?"

Lâm Uyên chẳng hiểu gì.

Tần Ninh vừa đi vừa giải thích: "A Tị Địa Ngục này đã hấp thu quá nhiều khí vong linh trong Trung Tam Thiên, là vùng đất của ác quỷ, cảnh tượng của địa ngục".

"Vị diện ở đây tồn tại chủ yếu ba loại sinh vật, đó là quỷ mị, quỷ linh, quỷ binh. Ba loại sinh vật này... có sự khác biệt nhất định".

"Cơ mà tất cả đều tràn trề khí sát phạt, không một ngoại lệ. Sau khi mỗi một vị võ giả chết đi luôn tràn đầy oán hận, phiền não, hối hận cùng với rất nhiều cảm xúc tiêu cực. Những cảm xúc này sẽ tràn ngập trong đầu, làm cách nào cũng không thể xua tan".

"Không có ngoại lệ sao?"

Lâm Uyên không khỏi hỏi.

"Có ạ".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK