Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn hai người Dương Thanh Vân và phu nhân Tiên Nhân biểu tình giận dữ bất bình.

Hai vợ chồng nhà này ức hiếp người quá đáng.

Tần Ninh đi vào trong sơn cốc, đứng trước một ngôi nhà tranh.

Hắn đẩy cửa vào, bài trí bố cục quen thuộc giống y năm đó.

“Đệ tử Dương Thanh Vân ra mắt sư tôn Tần Ninh!”

Lúc này, Dương Thanh Vân quỳ gối xuống đất, trịnh trọng hành lễ, ba cái dập đầu chín cái bái lạy, lần lượt hành lễ.

“Đứng lên đi!”

Tần Ninh cười nói: “Dù sao cũng là các chủ, đừng giống như trước”.

“Sư phụ!”

Dương Thanh Vân không nhịn được đi lên trước, quỳ sụp xuống đất vang lên tiếng bịch, hai tay ôm chặt lấy hông Tần Ninh.

“Thanh Vân chờ người, chờ đến khổ cực!”

Lúc này Dương Thanh Vân khẽ run người.

Tần Ninh nhất thời dao động.

“Tử Hiên, Phong Vân!”

Dương Thanh Vân nhìn về phía Dương Tử Hiên và Dương Phong Vân, quát lên: “Mau tới ra mắt sư công các con!”

“Sư công!”

“Sư công!”

Hai người Dương Tử Hiên và Dương Phong Vân cung kính hành lễ.

Dương Thanh Vân lại nói: “Năm đó khi sư tôn rời đi, Tử Hiên chỉ là thiếu niên, Tử Nghiệp cũng chỉ là trẻ con”.

“Còn hai đứa nhỏ Phong Thiên và Phong Vân chưa gặp qua sư tôn, đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt”.

“Đệ tử đây đã triệu hồi Phong Thiên, đứa bé kia trấn giữ Đông Ninh các, chạy về cần chút thời gian”.

Tần Ninh mở miệng nói: “Không cần làm phiền, sau này có thời gian”.

“Dạ dạ!”

Dương Thanh Vân lại nhìn về phía Tiên Nhân, nói: “Tiên Nhân, trước đó nàng vô lễ với sư tôn, ta hy vọng sẽ không có lần thứ hai”.

“Cho dù sư tôn có thành hình dạng gì thì mãi mãi là sư tôn của Dương Thanh Vân ta, không được khinh thường!”

Phu nhân Tiên Nhân nghe đến lời này, không có mở miệng.

Tần Ninh lại nói: “Không sao, ta cũng quen rồi, ta thấy cô ta cũng không thay đổi được”.

Tần Ninh nhìn về phía phu nhân Tiên Nhân, cười nói: “Cha cô nếu còn oán hận với ta, có thời gian ta đi Nam Tiên Thổ tìm hắn, bạn cũ lần lượt ít đi, có thể gặp ai thì gặp”.

Nghe đến đây, phu nhân Tiên Nhân sắc mặt cổ quái.

Dương Thanh Vân biểu cảm cũng cổ quái.

Năm đó, một mình Tần Ninh đi Nam Tiên Thổ, bắt cóc Tiên Nhân làm phu nhân cho ông ta, Tiên Vô Tận của Nam Tiên Thổ được người ta gọi là Trấn Thiên Vương, khi đó đã nổi giận lôi đình.

Nhưng bản lĩnh không bằng người ta, cho dù là Thiên Vương, nhưng cũng không phải đối thủ của U Vương, chỉ có thể khổ mà không nói ra được.

Chuyện này năm đó dẫn đến chấn động không nhỏ.

Bây giờ Tần Ninh lại đi tìm Trấn Thiên Vương… có bị đánh hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK