“Cố làm ra vẻ thần bí!”
Thanh niên đồ đen cách đó trăm mét cười lạnh nói.
“Dãy núi Ách Nguyên, đừng nói là Tiểu Thiên Tôn, cho dù là cảnh giới Đại Thiên Tôn xông vào, cũng chỉ có một con đường chết”.
Một lời vừa dứt, thanh niên đồ đen từng bước bước đến.
Ầm…Mặt đất rung chuyển, lúc này, Độc Mãng trực tiếp xoắn nát thân cây cổ thụ, thân hình khổng lồ đánh về phía Tần Ninh.
Mà giờ phút này, Tần Ninh vẫn đứng im tại chỗ, phong thái lạnh nhạt.
Khoảng cách trăm mét đối với Độc Mãng chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Ngay lập tức.
Độc Mãng vọt tới trước người Tần Ninh.
“Ôi chao!”
Duẫn Khả Vi lập tức nói: “Rốt cuộc tên này định làm gì?”
Trong lòng Cơ Thi Dao cũng lo lắng.
Lỡ như Tần Ninh chết thật thì sao có thể tìm hiểu được nguyên nhân Tần Ninh hiểu biết về nội dung của Cửu Nguyên Đan Điển?
Nói không chừng cái tên này có quan hệ chặt chẽ với sư tôn, lỡ như hắn chết thì làm sao bây giờ?
Chỉ là, trong lúc mấy người còn đang tự hỏi.
Ngón tay Tần Ninh nhẹ nhàng vươn ra, hắn nhìn người phía trước, mở miệng nói: “Dừng!”
Nghe được lời này, thanh niên đồ đen ra vẻ chế nhạo.
Con trăn lớn dưới chân hắn ta là độc thú được hắn ta nuôi lớn từ nhỏ, dốc lòng bồi dưỡng, tên là Hồng Huyết Nhãn Độc Mãng, là nguyên thú cấp ba, thực lực vô cùng cường đại.
Điều quan trọng nhất là độc tố của nó rất mạnh! Đệ tử của Vạn Độc tông, mỗi một người đều tu luyện thuật dùng độc, cho dù đối mặt với kẻ địch có cảnh giới cao gấp mấy lần mình thì đệ tử Vạn Độc tông cũng không sợ! Hành động này của Tần Ninh chẳng khác nào là châu chấu đá xe.
Muốn chết!
“Ngươi bảo nó dừng thì nó sẽ dừng sao?”
Người thanh niên lớn tiếng nói
“Nó sẽ!”
Tần Ninh cười nhạt.
Thân hình khổng lồ của trăn lớn đột nhiên dừng lại.
Ngay trước đầu ngón tay Tần Ninh, ở một khoảng cách mà mắt thường có thể nhìn thấy, Độc Mãng hãm lại thân hình to lớn của mình, mà người thanh niên ngồi trên lưng nó lảo đảo, bị quăng xuống đất như chó đớp phân, ngã nhào trên mặt đất.