"Ta nghĩ rằng mình còn có thể động chạm bọn họ được!"
Lúc này, Lăng Loạn đạo nhân sải bước ra, bùng nổ toàn bộ lực lượng trên người.
Ầm... Ngực Thanh Hoàn nổ tung, hồn hải cũng nứt vỡ.
"Ngươi...", Lăng Loạn đạo nhân vẫn chưa dừng tay lại.
Hai người đi theo Thanh Hoàn thấy tình hình không ổn, bèn nhanh chân tháo chạy.
Hai tiếng nổ bỗng vang lên.
Xong việc, Lăng Loạn đạo nhân lại leo lên đình nghỉ mát, thảnh thơi tựa lưng vào đỉnh đình nghỉ mát, nhìn xuống quan sát mọi người.
Lúc này, tất cả mọi người ngơ ngác.
Quá nhanh quá nguy hiểm, ba vị cao thủ cảnh giới Hư Thánh thoáng chốc đã về chầu trời.
Vị Lăng Loạn đạo nhân này đến đây vì cái gì chứ?
Hiện tại, Tần Ninh không có hứng thú ra tay cho lắm.
"Linh Linh, đưa cô cô Bách Hương về Xuy Tuyết Trai chăm sóc cẩn thận!"
Lý Linh Linh vội vàng đi ra.
Mọi chuyện phát triển đến đây làm cho mọi người có chút hoang mang.
Đến đây rồi, mà vẫn còn chưa làm gì hết.
Bỗng nhiên từ đâu chui ra một Lăng Loạn đạo nhân, ông ta ra tay tiễn luôn ba người của Thanh gia ở Thanh Uyên về trời! Điều này... thật khiến người ta ngạc nhiên.
Cùng lúc đó, người bất ngờ, khó có thể chấp nhận sự thật nhất chính là hai người Tề Uyên và Thanh Lãm Thiên.
Toang rồi! Lúc này, trong mắt hai người họ tràng ngập sự tuyệt vọng.
Toang rồi! Thật sự toang rồi! Người của Thanh gia ở Thanh Uyên thế mà lại bị xử lý gọn lẹ như vậy.
Thế thì bọn họ phải làm sao giờ?
"Tần công tử!"
Bây giờ, Tề Uyên té ngã trên mặt đất, giọng điệu run rẩy nói: "Tần công tử, tại hạ có mắt không tròng, Tần công tử, ta..."
Giờ phút này Tề Uyên căn bản không biết nên nói cái gì.
Sắc mặt Thanh Lãm Thiên cũng trắng bệch, quỳ rạp xuống đất bịch một tiếng.
“Tần công tử, tại hạ không biết ngài có quen với cô cô Bách Hương, là tại hạ có mắt không tròng!”
Lúc này hai người có ngốc đi nữa thì cũng có thể thấy rõ.
Nhà họ Thanh ở Thanh Uyên không bảo vệ được bọn họ.
Đừng nói bảo vệ bọn họ, chính mình cũng sẽ bị giết.
Giờ phút này Tần Ninh muốn giết bọn họ dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng đã đến cảnh giới Hư Thánh rồi, ai lại muốn chết chứ?
“Vừa rồi cũng không phải như thế mà...”, Tần Ninh lo lắng nói.
“Tần công tử, ngài hãy rộng lượng tha cho chúng ta đi?”
Tề Uyên lại dập đầu lần nữa, hận không thể nhét cả đầu xuống mặt đất.
“Tha cho các ngươi, cũng không phải không thể!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Từ hôm nay trở đi, Phẩm Vân các thuộc về ta!”
Nghe thấy lời này, vẻ mặt ba người Huyền Chấn, Tiên Vô Tận, Tuyết Ưng đều rất kỳ quái.
Đây là... lại làm trò này nữa hả?
Làm thịt Tô Hùng, dọa sợ Lý Tồn Kiếm, Xuy Tuyết Trai thuộc về Tần Ninh.
Bây giờ giết người của nhà họ Thanh ở Thanh Uyên, dọa sợ hai người Tề Uyên và Thanh Lãm Thiên, lại muốn lấy luôn cả Phẩm Vân các.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì toàn bộ thành Thanh Ma đều là của Tần Ninh mất! Tề Uyên nghe thấy lời này lập tức như được đại xá, chắp tay nói: “Nó là của Tần công tử, là của Tần công tử!”
“Sau này ta sẽ coi Tần công tử như Thiên Lôi sai đâu đánh đó”.
Thanh Lãm Thiên cũng kịp phản ứng, lập tức chắp tay nói: “Tần công tử, tại hạ là Hư Thánh tầng một, tự hỏi có thể làm việc cho Tần công tử không...”, lúc này Thanh Lãm Thiên lại đang nịnh nọt một người Hóa Thánh tầng ba.
Một vị Hư Thánh tầng một.
Cũng coi như một người có thân phận địa vị ở khu thành Đông này, vậy mà bây giờ khi đối mặt với Tần Ninh lại vô cùng kính cẩn nghe theo.
Giờ phút này, ba người Huyền Chấn, Tiên Vô Tận, Tuyết Ưng có thể cảm nhận được rõ điều Tần Ninh nói tới lúc trước, ở trong thành Thanh Ma này, thực lực là thứ nhất! Bây giờ xem ra đâu chỉ là thực lực là thứ nhất, hoàn toàn là thực lực quyết định tất cả.
Địa vị, quyền thế, danh vọng vân vân... Tất cả những điều này đều phải xem thực lực! “Nếu đã như vậy, Tề Uyên, Thanh Lãm Thiên, Lý Tồn Kiếm, về sau ba người các ngươi cùng chung sức hợp tác!”