Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chả sao cả...”, Tần Ninh vẫn mải mê quan sát sáo đồng cổ đang cầm, không hề ngó ngàng gì tới chuyện này.

Đạo sĩ áo đỏ cũng không nói gì nữa.

Cùng lúc đó, đám đông quanh đây đã tản đi nhưng lại ngày một nhiều người từ trong lẫn ngoài đường phố tập trung lại.

Không lâu sau, hàng loạt tiếng gió hú vang lên, một nhóm bảy, tám người đi tới.

Nhìn kỹ lại thì tất cả đều là thanh niên ở độ tuổi hai mươi, ai nấy đều tỏa ra sát khí ngùn ngụt.

“Mục Dã!”

“Nguyên Tung!”

Tên thanh niên cầm đầu có đôi mắt hẹp dài, vừa hướng mắt vào con phố đã thấy ngay Nguyên Mục Dã. Hắn ta chạy tới, kiểm tra thương thế rồi cho Nguyên Mục Dã ăn một viên cực đan.

“Đúng là gan to bằng trời”.

Thanh niên sẵng giọng: “Người của nhà họ Nguyên ta há dễ bị bắt nạt như thế?”

Lôi Nguyên Lãng nhìn tên thanh niên nọ, mạnh mẽ đốp lại: “Nguyên Tu, là mấy tên nhà họ Nguyên ngươi ỷ thế hiếp người trước mà, sau vừa mở mồm đã rêu rao mình là người bị hại vậy hả?”

Lôi Nguyên Lãng thấy con người Diệp Nam Hiên khá được, rất thích tính cách đó của hắn ta nên vẫn chưa đi, lúc này cũng ra mặt.

“Lôi Nguyên Lãng, mặc dù ta không thể giết ngươi nhưng đánh ngươi bầm dập rồi lột đồ ngươi ra thì ta nghĩ vẫn được đấy”.

Tên Nguyên Tu nọ lạnh lùng quát: “Ở đây không có chuyện của ngươi, cút sang một bên!”

Nghe vậy, nét mặt Lôi Nguyên Lãng trở nên gượng gạo.

Diệp Nam Hiên mỉm cười lên tiếng: “Rồi đem mười vạn thiên nguyên thạch tới chưa vậy?”

“Đem chưa? Đem con mẹ ngươi ấy!”

Một kẻ đứng cạnh Nguyên Tu quát lớn: “Nguyên Tu đại ca, chính tên khốn kiếp này đã chém tay Mục Dã đại ca đấy ạ”.

Nguyên Tu lập tức quay sang nhìn Diệp Nam Hiên.

“Thật to gan”.

“Không có thiên nguyên thạch cho ngươi đâu, nhưng mạng ngươi sẽ bị nhà họ Nguyên ta cướp lấy!”

Nguyên Tu tiến lên một bước, khí thế trong cơ thể bùng nổ toát lên uy thế cực kỳ khủng khiếp.

Thiên giả Cực Cảnh! Xung quanh hắn ta còn có một đạo huyết luân mờ ảo hiện ra.

Đây là cao thủ thiên giả cảnh giới nhất luân.

Nhà họ Nguyên vừa giàu có vừa nhiều sản nghiệp, đương nhiên đám hậu bối nhiều thiên tài không đếm xuể và thực lực rải đều ở các cấp bậc.

Thường ngày chỉ có nhà họ Nguyên đè đầu cưỡi cổ người khác, làm gì có chuyện có kẻ nào được phép xúc phạm nhà họ Nguyên?

Nguyên Tu nắm tay lại, một thanh đoản kiếm vừa hiện ra trong tay đã đâm nó về phía Diệp Nam Hiên mà không nói một lời.


“Cũng ra gì phết”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK