Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nghe thấy lời này, Hư Vương vô cùng tức giận.

Cho tới bây giờ mà Tần Ninh vẫn còn khoe khoang, vẫn còn mạnh miệng!

“Hôm nay, nếu giết chết U Vương, Hư Vô Sinh ta cũng coi như được lưu danh muôn đời!”

Ông ta hét lên một tiếng, lúc này một thương ảnh hóa thành sát khí ác liệt, trong nháy mắt đã lao đến trước người Tần Ninh.

Lúc thương ảnh kia sắp đến trước người Tần Ninh, đột nhiên biến mất.

Ngược lại, thương ảnh đột nhiên xuất hiện sau lưng Tần Ninh.

Nhìn thấy kia thương ảnh lao ra, Tần Ninh cong khóe miệng mỉm cười.

“U Vương chính là U Vương, tám vạn năm trước là vậy, bây giờ... vẫn là vậy!”

Vừa dứt lời, bóng người Tần Ninh đã lao ra.

Vèo... bóng người biến mất trong nháy mắt.

Lúc này thương ảnh phía sau cũng tan biến vô hình.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm giác được lực lượng dường như đang tỏa ra từ phía trên.

Nói đúng hơn là tỏa ra từ một điểm.

Ầm... Hư không lóe lên, lúc này bóng người Tần Ninh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Hư Vô Sinh.

Xuất hiện một cách không thể tưởng tượng nổi.

Cứ như là xuyên qua không gian.

Sắc mặt Hư Vô Sinh biến đổi, bàn tay nắm thành quyền tung ra.

Trong chốc lát, khí tức bá đạo đã thổi tan hư không bốn phía.

Bóng người Tần Ninh dừng lại.

Lúc này Vương Thương kia lao đến trong nháy mắt.

Sắc mặt Hư Vô Sinh lạnh lùng.

“Ngươi, không bằng ngươi, không bằng ngươi trước kia rồi!”

“Gấp cái gì?”

Tần Ninh cười nhạt một tiếng.

Ầm! Trong chớp mắt, thế mà Vương Thương lại bị Tần Ninh dẫn dắt vòng qua cơ thể Tần Ninh lao thẳng về hướng Hư Vô Sinh.

Ầm... Quyền ảnh và mũi thương va chạm, tiếng nổ tung cứ như xé rách màng nhĩ của người khác.

Cả người Tần Ninh lui ra phía sau.

Máu tươi bắn tung tóe trong vụ nổ kia.

Mái tóc dài của Hư Vô Sinh hơi rối tung, cả người đi ra từ trong vụ nổ, sắc mặt âm trầm.

Bị thương! Thế mà ông ta lại bị trường thương của mình làm mình bị thương.

Từ lúc đầu Tần Ninh tránh né thương ảnh hư không đến lúc tiếp theo đi đến trước mặt ông ta, sau đó điều khiển Vương Thương của ông ta đâm thẳng về hướng chính ông ta.

Tất cả những điều này đều không thể tưởng tượng.

Tại sao có thể như vậy?

Giờ phút này, máu tươi chảy ra tí tách từ giữa những ngón tay của Hư Vô Sinh.

Tần Ninh nhìn về phía Hư Vô Sinh, ánh mắt không thay đổi.

“Chịu phục chưa?”

Một câu nói chấn động trời đất.

Cùng lúc đó, ánh mắt của hai người Lý Tu Minh và Hà Cửu Phong cũng biến đổi.

Phía dưới, Chu Dịch càng trợn mắt há hốc mồm.

Vương Giả nhị phẩm làm Vương Giả cửu phẩm bị thương.

Tần Ninh tăng lên một phẩm, dường như thật sự đã hoàn thành một lần lột xác.

Cách đó không xa, Cực Sinh Bi và mấy người bên cạnh cũng đều biến đổi ánh mắt.

Ở bên cạnh ba người chính là ba vị tinh chủ còn lại của Thái Cực đạo quán.

Thái Cực Dương Ngọc, Thái Cực Minh và Khâu Tử Thương.

Ba người này đều là cảnh giới Vương Giả.

Bây giờ thấy cảnh này, ánh mắt Cực Sinh Bi biến hóa.

“Thực lực của Hư Vô Sinh cao hơn bản vương một bậc...”, Cực Sinh Bi lẩm bẩm nói.

Lúc này ba người Thái Cực Dương Ngọc, Thái Cực Minh và Khâu Tử Thương lại không có suy nghĩ gì khác.

Chỉ cảm giác Tần Ninh rất mạnh.

Nếu ba người bọn họ gặp phải, chắc chắn sẽ phải chết.

“Tần Ninh, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể ăn được ta?”

Sắc mặt Hư Vô Sinh dữ tợn.

Người đứng đầu phía dưới Thiên Vương.

Tám vạn năm trước, ông ta không bằng U Vương.

Thời điểm đó U Vương được xưng là người đứng đầu phía trên Thiên Vương.

Mà ông ta lại được xưng là người đứng đầu phía dưới Thiên Vương.

Thế nhưng khi lực lượng mới như Dương Thanh Vân xuất hiện, người đứng đầu phía dưới Thiên Vương có vẻ cũng không thuộc về ông ta nữa.

Cho đến hôm nay.

Tám vạn năm sau! Tần Ninh vẫn bá đạo mạnh mẽ như vậy.

Tiêu diệt Ngự Hư tông của ông ta?

Đã hỏi ý kiến của ông ta chưa?

“Trấn Hư Thần ấn!”

Ông ta gào lên một câu, trong lúc đó hai tay cũng kết ấn nhanh như rồng lượn.

Ầm... lúc này những tiếng ầm ầm bỗng nhiên vang lên.

Một linh ký từ trên trời giáng xuống.

Linh ký kia ngưng tụ hơn vạn đường vân linh khí cực kỳ phức tạp, trong nháy mắt đã tụ lại một chỗ, hóa thành một chữ Trấn to lớn! Chữ Trấn này vừa xuất hiện, đất trời xung quanh cứ như muốn đổ sụp.

Khí tức điên cuồng trong nháy mắt đã quét sạch cả trời đất.

Từng luồng khí tức mưa to gió lớn tụ tập đến từ bốn phương tám hướng.

“Thể hư vô, tác dụng thứ hai, Trấn Hư Thần Ấn!”

Tần Ninh nhìn về phía Hư Vô Sinh, hờ hững nói: “Bây giờ đã sử dụng Trấn Hư Thần Ấn rồi, sợ là sẽ xuất hiện Khóa Hư Không ngay lập tức nhỉ?”

“Dù sao, Khóa Hư Không mới là chiêu thức mạnh nhất của thể hư vô!”

“Hư Vô Sinh, thừa nhận đi, là ngươi ra tay, dám làm mà không dám chịu, cần gì chứ?”

“Hừ, ngươi cứ tiếp được chiêu này rồi nói sau!”

Hư Vô Sinh hờ hững nói.

“Chuyện này thì có đáng gì?”

Tần Ninh lại cười một tiếng.

“Ta tu Cửu Linh Quyết, ngươi có ấn, ta cũng có một ấn, không biết ngươi có thể ngăn cản được nó hay không!”

Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo.

“Để xem ấn của ngươi có thể che lại ấn của ta hay không!”

Hắn hét lên một câu, lúc này linh ký ngưng tụ ra.

Trong nháy mắt, linh ký đã hội tụ lại.

Chín luồng ánh sáng ngưng tụ làm một.

Mà dưới sự chuyển hóa của chín luồng ánh sáng kia, cuối cùng đã hội tụ thành màu máu.

Linh ký màu máu tỏa ra hào quang rực rỡ, hóa thành ngàn trượng trong không khí, hóa thành một chữ “Giết”.

Chữ Giết kia vừa xuất hiện, mùi máu tươi còn nồng nặc hơn cả mùi máu tươi trong toàn bộ Ngự Hư tông.

Đây là một loại nồng nặc về khí thế.

Lúc này chữ Trấn cũng nện xuống.

Còn chữ Sát thì bay lên không.

Ầm... Hai chữ va chạm, dãy núi bốn phía lại sụp đổ lần nữa, đá vụn hóa thành tro bụi.

Cho dù có trận pháp củng cố thì giờ phút này Ngự Hư tông cũng không chống đỡ được sát chiêu đánh nhau đến chết của hai Vương giả.

Chữ Trấn! Chữ Sát! Đây là ấn quyết, cũng là tự quyết.

Thế nhưng nói chung, có thể ngưng tụ linh khí và linh thức ra thành tự quyết ấn quyết phải cần lực khống chế cực kỳ mạnh.

Hiển nhiên, Tần Ninh và Hư Vô Sinh đều làm được một bước này.

“Lợi hại...”, giờ phút này Cực Sinh Bi không nhịn được cảm thán: “Tần Ninh, cuối cùng vẫn là U Vương, bây giờ mới nhị phẩm...”, “Còn mạnh hơn cả tám vạn năm trước nữa...”, lúc này Cực Sinh Bi không thể không thừa nhận.

Cho dù Tần Ninh thua.

Chỉ là thực lực bây giờ... nếu Tần Ninh đến Vương Giả cửu phẩm thì gần như có thể xác định, chỉ sợ Hư Vô Sinh là thần thể cũng không chịu nổi đến chiêu thứ ba.

Nói về điểm này, Tần Ninh đã kinh khủng hơn năm đó rồi.

Lúc này Thái Cực Dương Ngọc không nhịn được nói: “U Vương sử dụng Cửu Linh Pháp, ngưng tụ ra khí Cửu Linh kim mộc thủy hỏa thổ phong lôi điện máu, xem ra một đời này U Vương đã chuẩn bị hoàn mỹ, ngưng tụ ra thân thể hoàn mỹ nhất!”

“Có thể hấp thu khí Cửu Linh, chuyển hóa lẫn nhau, đối với việc đến cảnh giới Thánh Nhân về sau sẽ đơn giản không ít...”, dù sao Thái Cực đạo quán cũng có nguồn gốc sâu xa, có thể nhìn ra được điểm này.

Từ đầu đến cuối Tần Ninh không hề ngừng sử dụng khí Cửu Linh.

Cửu Linh Tinh Thần trụ, Cửu Linh Tinh Thần bàn và Huyết Sát Tự Ấn bây giờ.

Không có cái nào mà không phải do bản thân Tần Ninh tích lũy những năm gần đây.

Bá đạo! Mạnh mẽ! U Vương vẫn hoàn toàn như trước đây.

Ầm... Trên bầu trời, hai bóng người đối lập.

Mà lúc này, sắc mặt Hư Vô Sinh mừng rỡ.

Ấn chữ Sát của Tần Ninh đã sắp không ngăn cản nổi rồi.

“Ngươi hưng phấn cái gì?”

Tần Ninh hững hờ thầm nghĩ: “Bây giờ chữ Sát này mới bắt đầu phát lực thôi!”

“Mạnh miệng!”

“Thật sao?”

Tần Ninh vừa dứt lời liền điểm ngón tay một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK