Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Thái Vi ngừng chân, cúi đầu nhìn lại, đôi mắt đẹp khẽ giật mình.

"Hài cốt!"

Khương Thái Vi cau mày nói: "Còn là con người".

Tần Ninh ngồi xuống, cầm lấy hài cốt xem xét tỉ mỉ, ném cho Cửu Anh.

Cửu Anh há miệng gặm răng rắc, một cái mồm khác há ra nói: "Gia, còn mới mẻ lắm".

"Vừa mới chết?"

Khương Thái Vi kinh ngạc nói: "Vừa mới chết mà đã không còn máu thịt gì rồi?"

Tần Ninh nhìn mặt đất màu nâu đỏ mênh mông vô bờ, nói: "Mặt đất này lấy huyết cương nham chồng chất lên nhau tạo thành, huyết cương nham là nham thạch sau khi dung nham chảy qua mà vẫn giữ được hoàn chỉnh, không vỡ vụn, bản thân đã bị nung lên, rất kiên cố, lại... ẩn chứa khí thiêu đốt!"

"Nhưng mà đây cũng không phải là nguyên nhân thi thể máu thịt lập tức tan rã".

Cửu Anh ném xương cốt đi, giả vờ như đang cực kì chăm chú lắng nghe, gia chỉ thích thể hiện kiến thức của mình, nó sớm đã thành thói quen rồi.

Cũng chỉ có người phụ nữ ngốc bên cạnh, mỗi lần nghe được những thứ này đều tỏ vẻ ái mộ, hận không thể để gia nói ba ngày ba đêm.

Tần Ninh ngẩng đầu nhìn lại, nói: "Là bị tan rã từ lúc đi vào từ phía trên!"

Phía trên?

Tần Ninh lập tức nói: "Vào nơi đây, khảo nghiệm thứ nhất chính là lựa chọn cửa vào, cửa vào không đúng, cho dù là Kim Tiên cũng sẽ gặp một chút phiền toái".

"Chúng ta lựa chọn cửa vào, là ta bảo Cửu Anh trong khoảng thời gian này kiểm tra thực hư sau đó chọn con đường có ảnh hưởng nhỏ nhất".

"Những người khác lại không may mắn như vậy".

Tần Ninh vừa mới dứt lời, trên không đột nhiên có vài bộ hài cốt rơi xuống.

Hài cốt rơi xuống đất như lông hồng, rơi xuống vị trí cách Tần Ninh và Khương Thái Vi không xa.

Cửu Anh rùng mình.

Đúng thế thật.

Đám người này thật đáng thương, chí bảo là cái gì cũng không biết mà cứ đâm đầu xông thẳng vào, còn chưa được nhìn thấy di tích, bảo bối chân chính gì đó đã trực tiếp ngỏm rồi.

Hai người một thú tiếp tục tiến lên.

Đây là một thế giới rộng lớn.

Trên không cao trăm dặm là mái vòm dung nham, những dung nham kia dường như lúc nào cũng có thể nhỏ xuống, để cho người ta nhìn lại từ khoảng cách rất xa vẫn sẽ cảm thấy tim đập nhanh.

Nhưng mà cũng chính vì có dung nham nên nơi đây mới không có vẻ mờ tối.

Thế nhưng cả vùng trời đất này đều có một tầng sương máu bao phủ, đập vào mắt đều là màu đỏ sậm, nhìn lâu sẽ khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy rất ngột ngạt.

"Gia, có sông!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK