Duẫn Khả Vi cũng không để ý.
Là ai mất hết thể diện?
Giờ phút này, Độc Vạn Lý bị Tần Ninh kích thích, y cảm thấy rất không thoải mái, quát lớn: “Bổn toạ lười nói lời vô nghĩa với ngươi”.
“Giết!”
Trong khoảnh khắc, Độc Vạn Lý khống chết Hắc Viêm Huyết Văn Mãng, xông về phía đám người.
Lần này, Đan Đỉnh môn chẳng qua chỉ mang tới hơn nghìn đệ tử, đệ tử Vạn Độc tông và đệ tử Đan Đỉnh môn giao chiến, tất nhiên là đệ tử Vạn Độc tông sẽ chiến thắng.
Thế nhưng tổn thất cũng rất lớn.
Độc Vạn Lý tất nhiên là không có khả năng nhìn Vạn Độc tông tổn thất mấy trăm đệ tử.
Cho nên, y mới dùng biện pháp trực tiếp nhất, đó chính là mời Hắc Viêm Huyết Văn Mãng ra, tiêu diệt hết đám người này.
Độc Vạn Lý thậm chí còn suy nghĩ sắp xếp tốt cho sau này.
Môn chủ Đan Đỉnh môn Lãng Châu chết trong Vạn Độc tông, nhất định là Lãng Châu sẽ không yên ổn.
Những thế lực vùng lân cận như nhà họ Cảnh ở Tĩnh Nguyên Châu, Ngạo Thế Đường ở Tuyên Châu, cùng với nhà họ Linh, nhà họ Liễu, Phù Dung lâu ở Linh Nguyên Châu, không có khả năng buông tha cho miếng thịt béo này.
Đến lúc đó, ba châu tranh đoạt Lãng Châu.
Nói không chừng, dưới tác dụng lên men, Thiên Hồng Bang ở Hồng Châu, nhà họ Tề ở Tề Châu, nhà họ Thu ở Di Nguyên Châu cũng sẽ tham gia vào.
Đến lúc đó, chín châu hỗn loạn, Vạn Độc tông có thể kiếm được một khoản tiền, tăng lên thực lực.
Độc Vạn Lý nghĩ đến đây, sâu trong ánh mắt ẩn chứa niềm vui vẻ cực lớn.
“Đi chết đi, tất cả các ngươi”.
Một lời vừa dứt.
Âm thanh ầm ầm vang lên.
Hắc Viêm Huyết Văn Mãng với thân hình khổng lồ lao ra.
Thấy một màn như vậy, Tần Ninh bước lên phía trước.
Từng bước một, không hề lùi lại mà tiến thẳng về trước, hướng thẳng đến chỗ của Hắc Viêm Huyết Văn Mãng.
Cảnh tượng này làm cho mọi người chấn động.
Thế nhưng Tần Ninh không thèm để ý tới sự kinh hãi của đám người, không nhanh không chậm bước đi.
“Nuốt chửng hắn!”