Diệp Nam Hiên vừa dứt lời, chỉ trong phút chốc các phe phái trong ngoài võ trường đều đổ dồn hết ánh mắt lên trên người thanh niên này.
Linh Ngự môn?
Diệp Nam Hiên?
Không biết.
Đúng là không biết, Linh Ngự môn thay thế Nguyên Võ bang để xuất hiện, cũng không nổi tiếng ở toàn bộ bảy quận, huống chi là Diệp Nam Hiên.
Mà giờ phút này, Diệp Nam Hiên lại trực tiếp tuyên bố khiêu chiến người nhà họ Hứa?
Tên này đúng là ngông cuồng.
Chỉ là không biết có bao nhiêu tư cách thôi.
Ánh mắt mọi người đều mang theo mấy phần lạnh lẽo, chuẩn bị sống chết mặc bây.
Bên trong nhà họ Hứa.
Bốn người Hứa Lâm Thiên, Hứa Triết Nguyên, Hứa Lâm Phong, Hứa Minh Thông đều nhíu mày.
Linh Ngự môn quả nhiên cùng một phe với nhà họ Linh.
Bây giờ nhà họ Linh bị chèn ép không ra gì, Linh Ngự môn liền đứng ra.
Chỉ là... nhà họ Hứa sẽ sợ Linh Ngự môn ư?
"Hứa Thuần, ngươi đi đi!"
Hứa Lâm Thiên khẽ nói: "Cho tên nhóc này một bài học, không cần nương tay, đừng cho hắn ta cơ hội thở dốc".
"Vâng".
Chỉ trong phút chốc, bên trong nhà họ Hứa.
"Nhà họ Hứa, Hứa Thuần xuất chiến, Đại Chí Tôn trung kỳ, nhà họ Hứa lấy năm tòa thành trì làm tiền đặt cược".
Một giọng nói hùng hồn vang lên, ngay sau đó một bóng người rơi vào bên trong võ trường.
Hứa Thuần chính là thống lĩnh hộ vệ nhà họ Hứa, bản thân cũng là cảnh giới Đại Chí Tôn trung kỳ, thành danh đã lâu, trăm trận trăm thắng, thực lực không cần phải nói.
Diệp Nam Hiên nhìn thấy Hứa Thuần đi ra thì cười nhạo: "Năm tòa thành trì, nhà họ Hứa cũng đừng quỵt nợ đấy nhé".
"Ta thấy Linh Ngự môn đừng để thua táng gia bại sản thì hơn".
Hứa Thuần hừ lạnh, tay nâng đao trực tiếp chém xuống.
"Ôi, cũng dùng đao à?
Ta thích".