Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tần Ninh sải bước ra, linh khí tán loạn, trực tiếp bước vào đến bên trong phong nhãn.

Gió lốc cuốn lấy thân thể của Tần Ninh, trong nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa.

Những người khác cũng học theo.

Nhưng có người không thể thuận theo chiều gió, thân ảnh bất ổn, muốn dùng linh khí để duy trì sự ổn định.

Cơn lốc kia nháy mắt cắn nuốt linh khí, phá hủy thân xác của võ giả, sau đó tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Tổ Định vội vàng quát: "Không nghe thấy Tần công tử nói cái gì sao? Dùng sức mạnh của bản thân, đi thuận theo chiều gió, không nên dùng linh khí hay linh thức!"

Một tiếng quát vang lên, đám người của Thiên Đạo Minh đều gật đầu.

Thế nhưng cũng không phải ai cũng dễ dàng làm được.

Tần Ninh đó là hoàn toàn khống chế được sức mạnh của bản thân, kể cả là sức mạnh xác thịt.

Sau khi bị hao tổn đến bảy tám người thì tất cả mới bị gió lốc kéo vào đến chỗ sâu.

Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định giờ phút này cũng là lòng không dám chắc.

Thế nhưng Tần Ninh chắc chắn sẽ không tự đưa bản thân mình vào chỗ chết.

Lần lượt từng thân ảnh lao về phía chỗ sâu.

Thiên Đạo Minh vốn dĩ có bảy, tám mươi người mà lúc này đã tổn thất mất mười người.

Chỉ còn lại gần bảy mươi người.

Ước chừng nén nhang sau, đám người lũ lượt rơi xuống.

Vừa nhìn lên thì đã thấy Tần Ninh đứng trên mặt đất chờ bọn họ.

Giờ khắc này, mọi người cảm giác tựa hồ... như đã đi vào trong phong nhãn.

Bốn phía là tiếng gió rít gào, khủng bố không thôi.

Thế nhưng nơi đây lại là gió êm sóng lặng.

Một quảng trường xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Chín cái cột cao chọc trời.

Chín cái cột đá cao trăm trượng, to đến mười mấy mét, uy vũ bất phàm.

Mà dõi mắt nhìn lại, trên mỗi đỉnh cột đá đều có một chỗ ngồi.

"Tần công tử, đây là..."

"Thế Giới Cửu Thiên, nơi Thánh Nhân đi vào!"

Tần Ninh từ từ nói: "Nơi đây vô cùng khác lạ!"

"Bởi vì xuyên qua thời gian cùng không gian mà rơi xuống đại lục Vạn Thiên, một nơi vốn đang hoàn hảo nên đã xuất hiện sự thay đổi khác lạ”.

"Gió lốc cùng linh khí mỏng manh là bởi vì Thánh lực nơi đây bị bóp méo tán loạn, dẫn đến biến đổi!"

Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định liên tiếp gật đầu.

Thế nhưng trong đầu lại hoàn toàn mơ hồ.

Là sao?

Tần Ninh biết hai người chưa hiểu, bèn nói: "Các ngươi cứ hiểu thành một vị Vương Giả đạo trường xông vào một vị cảnh giới Cửu Môn đạo trường khuấy động thời không, tạo thành thời không hỗn loạn, mà đồ vật mà Vương Giả để lại thì hoàn hảo không chút tổn hại".

Tổ Định cùng Lâm Ngữ Thành tiếp tục gật đầu.

Nơi này đúng là có lai lịch.

Thế nhưng chỗ tốt cụ thể là gì đây.

Tần Ninh nhìn chín cột đá, tiếp tục nói: "Nơi đây có chín cột đá, ta lấy năm thôi!"

"Còn lại bốn cái kia thì các ngươi chọn người mà lên đi!"

"Lợi ích của nơi này chính là sẽ có cơ duyên nhất định do Thánh Nhân để lại, dù chỉ là một tơ một hào khả năng cũng đủ để khiến cho một vị Quy Nhất hay Thiên Nhân trong nháy mắt tăng cao bản thân!"

"Chính các ngươi tự mình xử lý đi!"

Tần Ninh nói rồi nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Thạch Cảm Đương, Giang Bạch cùng Lý Nhàn Ngư.


"Thả lỏng bản thân, ngồi lên trên cột đá là được, sau đó tỉ mỉ cảm ngộ, lần theo thanh âm kia mà đi, có thể đi bao xa thì đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK