Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Ninh nhìn quanh, nói tiếp: “Tất cả lui ra xa ngàn mét đi”.

Linh Vũ Lương nghe vậy, kinh ngạc nói: “Đây là lối vào của tế đàn Vong Giả sao?”

Tần Ninh nhìn Linh Vũ Lương như nhìn một kẻ ngớ ngẩn, không trả lời ông ta.

Linh Vũ Lương cảm giác bị xem thường, tức không chịu được.

Người mặc huyết bào lại nói tiếp: “Khi bước vào nơi núi đổ đá vụn này thì cũng đã là đi vào tế đàn Vong Giả rồi”.

“Chẳng qua tế đàn Vong Giả vừa không ở đây mà lại vừa ở đây, bị một cửa vào phong cấm lại, coi như là một không gian khác”.

Nghe vậy, tất cả đều gật đầu.

Thánh Đế ra tay.

Bọn họ làm sao mà hiểu được.

Loại trình độ và cấp bậc đó là thứ bọn họ không thể nào phỏng đoán.

Thánh Đế.

Năm đó thánh vực Thiên Hồng cũng có, nhưng qua vài vạn năm cũng chưa thấy xuất hiện thêm.

Mà dường như trong thập đại thánh vực của Hạ Tam Thiên thì chỉ có thánh vực Thiên Hồng là không có Thánh Đế mà thôi.

Cụ thể thế nào thì bọn họ không rõ.

Chẳng sao, dù gì thì thập đại thánh vực cũng không liên kết lẫn nhau.

Giữa các thánh vực là các thánh trận kéo liền thiên địa, phải truyền tống mới có thể ra vào được.

Hoặc là những nhóm Thánh Hoàng Thánh Tôn cực kỳ mạnh mẽ mới có thể đi qua bức tường không gian.

Mà Thánh Đế... dĩ nhiên không cần phải nói....

Trong Hạ Tam Thiên này không có nơi nào ngăn cản được Thánh Đế.

Lúc này, mọi người lần lượt lui về sau.

Người mặc huyết bào thì chỉ nhìn chằm chằm Tần Ninh.

Năm vị Thánh Vương lục hiền của năm phương thế lực cũng đi ra.

Tần Ninh đứng ở trên đống đá vụn, thần sắc bình tĩnh.

“Tế đàn Vong Giả chính là ở đây, muốn mở ra thì cần tìm ra cấm chế, nhưng quanh đây chỗ nào cũng là cấm chế, cho nên mở từ cấm chế nào cũng được”.

Nói xong, Tần Ninh bước ra.

“Mà nơi này lấy ngũ hành làm căn cơ, ngưng tụ mà ra”.

“Kim, Mộc, Thủy, Hỏa Thổ, ngưng tụ năm phương. Năm người các ngươi giúp ta trấn trụ năm phương, ta mở ra cấm chế ở trung tâm”.

Tần Ninh nói tiếp: “Cũng đừng tưởng là ta nhàn tản, mở cấm chế ra đã là việc nguy hiểm đến tính mạng rồi”.

“Mà ta mới chỉ là Tiểu Thánh Vương thôi...”

Nghe vậy, người mặc huyết bào chỉ cười khì khì, nói với một giọng điệu khác lạ: “Tần tông chủ khiêm tốn làm gì? Tuy là Tiểu Thánh Vương nhưng lại giết được Thánh Vương lục hiền, vạn cổ hiếm thấy... Ngươi nào phải Tiểu Thánh Vương bình thường chứ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK