Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sư tôn…”, Thạch Cảm Đương run rẩy nói: “Nên... Nên ăn sáng rồi…”

“Ừ!”, Tần Ninh gật đầu: “Chờ Sương Nhi chút!”

Ba người đứng ở cửa, rất nhanh, Vân Sương Nhi thay quần áo xong đi ra. Một bộ màu xanh nhạt, mang chút tao nhã, vẫn làm nổi bật nên khí chất trong sáng của cô ấy.

Cô ấy nhìn Tần Ninh, lại nhìn Thạch Cảm Đương và Dương Tam Tuần, mặt ửng đỏ.

“Đi thôi!”

“Dạ, công tử!”

Vân Sương Nhi kêu.

“Sau này không cần gọi công tử nữa!”

Tần Ninh cầm tay Vân Sương Nhi, cười nói: “Gọi ta Tần Ninh là được”.

Vân Sương Nhi sửng sốt, lộ ra nụ cười vui vẻ.

Hai người phía trước chậm rãi xuống lầu.

Thạch Cảm Đương và Dương Tam Tuần ở phía sau, cách một khoảng, vẫn nghe được Tần Ninh đang hỏi còn đau không?

Tối nay làm thế nào.

“Tam sư mẫu, thật luôn rồi!”

Thạch Cảm Đương thở dài.

Thêm một sư mẫu, vị trí của người đồ đệ nữa sẽ thấp xuống một phần.

“Tam sư mẫu á?”, Dương Tam Tuần kinh ngạc nói: “Còn hai người nữa sao?”

“Đúng vậy!”

Thạch Cảm Đương nói như chuyện đương nhiên: "Dựa vào thiên phú tâm tính, thực lực mạnh mẽ của sư tôn ta, không phải nữ nhân sẽ xếp một đường dài sao?”

“Sao nào?”

“Có gì không bình thường?”

Dương Tam Tuần run rẩy cười lên, cũng không nói nhiều.

Không có gì không bình thường cả! Nhưng mà… Vân Sương Nhi quốc sắc thiên hương, có thiên phú dị bẩm, lại quấn quýt Tần Ninh như thế.

Hai người còn lại kia sẽ là giai nhân bực nào chứ? Tần Ninh thật có phúc!

Đại sảnh tầng một của tửu lâu.

Toàn bộ tửu lâu, hôm qua đã được Đại Nhật Sơn bao hết.

Nhưng lúc này, bầu không khí bên trong đại sảnh hết sức… Kỳ quái.

Tần Ninh ngồi ở trước bàn, nhìn một bàn thức ăn, chân mày cau lại.

Viêm Hoàng Ngưu Tiên! Kỳ Linh Phi Thố Nhục! Ô Uyên Kê Tháng! Sao Thanh Cửu! Còn có cả Quế Viên Thang… Toàn bộ đều là bổ khí bổ máu! Sắc mặt Tần Ninh tối sầm lại.

Thạch Cảm Đương vội vàng múc một chén canh, nịnh nọt nói: “Sư tôn ăn nhiều chút, ăn nhiều chút, bồi bổ cơ thể, người mệt lắm đúng không? Sư nương cũng vậy…”

“Mới sáng sớm, ngươi có khẩu vị ăn cái này sao?”

Thạch Cảm Đương sửng sốt, cười ha ha nói: “Có có…”

Dương Tam Tuần đầy lúng túng, hắn ta thật muốn đi bàn khác.

Hắn ta thật sự không ăn được! Hơn nữa, cho dù ăn được, đến tối, không phải sẽ chết ngột sao?

Thạch Cảm Đương nịnh nọt thế này… Đủ chính tông!

Cùng lúc đó, đệ tử những bàn khác nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều hâm mộ đỏ mắt.

“Nghe nói đêm qua Vân Sương Nhi ở trong phòng Tần Ninh?”

“Có mấy người chính mắt nhìn thấy đó, sáng sớm chạy từ trong ra….”

“Thật hay giả thế?”

“Nghe nói Vân Sương Nhi là đệ tử mà các lão tổ của Đại Nhật Sơn chúng ta nhìn trúng. Rốt cuộc Tần Ninh này có lai lịch gì mà bắt được trái tim giai nhân chứ…”

“Thật hâm mộ mà!”

Giữa lúc mọi người bàn luận sôi nổi, một ánh mắt lạnh lùng quét tới.

Mấy đệ tử kia lập tức ngậm miệng lại.

“Dương sư huynh, đừng nghe bọn họ nói bậy….”, Lý Uyên thấp giọng nói: “Đều là nói bậy cả…”

“Đúng vậy, tên Tần Ninh đó có bản lĩnh gì mà thuyết phục được Vân Sương Nhi chứ?”

Khổ Tồn Kiếm cũng vội vàng nói: “Sau này ta sẽ nói với bọn họ, đừng nói năng bậy bạ!”

Lúc này, sắc mặt Dương Minh Sinh âm trầm đáng sợ! Gã vừa gặp đã thích Vân Sương Nhi rồi.

Chuyện này có không ít đệ tử nòng cốt biết.

Nhưng Vân Sương Nhi đối với gã khách khí, không có chút dấu hiệu nào.

Thế nhưng, vừa nhìn thấy Tần Ninh, ánh mắt cô ấy đã tràn đầy tình yêu.

Bây giờ… Dương Minh Sinh đứng lên nói: “Các ngươi ăn đi!”

Nói xong, gã xoay người đi ra khỏi phòng… Hai người

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK