Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong lòng Cực Sinh Bi càng thêm khó mà bình tĩnh, rốt cuộc Đế Lâm Thiên là thần thánh phương nào?

U Vương không dễ chọc! Thế nhưng vị các chủ của Thiên Đế Các này cũng không phải loại người lương thiện gì.

Đại lục Vạn Thiên thật sự sắp loạn rồi.

Cực Sinh Bi nhìn về phía chân trời.

Chân trời lộ ra một chút ánh sáng, quét sạch hắc ám đêm tối.

Nhìn ánh rạng đông mới ló kia, Cực Sinh Bi thở dài trong lòng.

Bầu trời này sắp biến đổi rồi! Mà cùng lúc đó, một bên khác.

Tiên Hàm nhìn hai tay trước người, trong mắt có một vẻ không cam lòng.

“Đều bởi vì mình...”, Tiên Hàm oán hận nói.

“Ca, ngươi tuyệt đối đừng xảy ra chuyện đấy”.

Tiên Hàm vừa nói xong, không nhịn được thúc giục Kim Nhãn Thạch Quy tăng nhanh tốc độ lên mấy phần... Chưa được mấy ngày mà tin tức đã được truyền ra rồi.

Trong phút chốc, toàn bộ đại lục Vạn Thiên hoàn toàn chấn động.

Thứ nhất, tộc Luyện Ngục Ma liên hợp với ba bên là Thiên Đế Các, thương hội Diệp gia, Thiên Bảo lâu, muốn diệt trừ Thanh Ninh các.

Thanh Ninh các tổn thất không nhỏ.

Thế nhưng Vạn Thiên các ra tay đã giúp Thanh Ninh các diệt trừ tộc Luyện Ngục Ma hoàn toàn.

Chuyện về Ma tộc nhanh chóng được lan truyền ra.

Thứ hai, Lý Nhất Phong, Phong Vương chưa chết! Thứ ba, U Vương ngày xưa đã chuyển thế sống lại trở thành Tần Ninh, bây giờ cũng đã đến Vương Giả, giết chết Lý Nhất Phong.

Thứ tư, các chủ Dương Thanh Vân của Thanh Ninh các đã từ Vân Vương trở thành Vân Thiên Vương! Vị Thiên Vương thứ năm của đại lục Vạn Thiên đã xuất hiện.

Nhưng trừ cái đó ra, còn có một chuyện khiến cho người ta rung động.

U Vương xuất thế.

Tiến về Ngự Hư tông lẻ loi một mình, lấy sức một mình, thời gian một đêm để hủy diệt Ngự Hư tông.

Trong Ngự Hư tông, Vương giả chết gần như không còn.

Hư Vương bỏ mình! Tất cả Thất Hư Vệ đều mất mạng.

Tin tức này đã khiến cho toàn bộ đại lục Vạn Thiên phải chấn động.

Một Vương diệt một tông.

Nếu người làm việc này là một vị Thiên Vương, hủy diệt một tông môn lớn thì bọn họ cũng không chấn động như vậy.

Thế nhưng Tần Ninh, U Vương đã hủy diệt Ngự Hư tông! Chuyện này khiến cho vô số người hoàn toàn hoảng sợ.

U Vương không chết! Chuyển thế sống lại! Loại chuyện này chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết.

Nhưng bây giờ nó lại thật sự xảy ra.

Điều càng khiến người ta không thể tin là U Vương Vương Giả sơ kỳ đã hủy diệt Ngự Hư tông.

Việc này thật sự khiến người ta phải sôi trào.

Khi việc này truyền ra toàn bộ đại lục Vạn Thiên.

U Vương, cái tên đã từng thống trị chấn động cả một thời đại đã khiến người đời nhớ kỹ một lần nữa.

...Đại lục Vạn Thiên, Đông Đại Địa.

Đông Đại Địa chiếm cứ một phần tư đất đai của đại lục Vạn Thiên, có thể nói là đất rộng của nhiều.

Bởi vậy mới có thể sinh ra hai bá chủ lớn là Thái Cực đạo quán và Ngự Hư tông.

Mà Thái Cực đạo quán tiếp giáp với Ngự Hư tông, Thái Cực đạo quán gần Yêu Tháp Sơn, Ngự Hư tông thì gần Huyền Thiên Sơn hơn.

Hai bá chủ này tồn tại cũng coi như kiềm chế được đám huyền thú hung ác bên trong hai tuyệt địa.

Giờ phút này, cách Thái Cực đạo quán mấy trăm dặm, trên một ngọn núi hoang.

Cực Sinh Bi dẫn theo mấy người đi lên đỉnh một ngọn núi hoang.

Trong miếu đổ nát, vẫn đìu hiu như cũ.

“Cực Thiên Vương đại nhân!”

Cực Sinh Bi khách khí hô một tiếng.

Lúc này mấy người sau lưng cũng đều cung kính.

Cái miếu đổ nát này lại là thứ mạnh nhất của Thái Cực đạo quán bọn họ.

Cực Thiên Vương! “Sinh Bi, sao vậy?”

Trong miếu đổ nát, một âm thanh truyền đến.

Cực Sinh Bi không nhịn được nói: “Tần Ninh đã biến mất, Dương Thanh Vân sẽ không từ bỏ ý đồ”.

“Cực Thiên Vương ngài cũng biết đấy, những người bên cạnh Tần Ninh, cho dù là Dương Thanh Vân hay là Tiên Hàm đều có đầu óc không được bình thường”.

“Nhỡ may trách tội chúng ta...”, “Thật ra trước kia ta không sợ Dương Thanh Vân, nhưng bây giờ, Vân Vương đã thành Vân Thiên Vương...”, Cực Sinh Bi ngừng một chút rồi nói: “Xin Cực Thiên Vương xuất quan, cũng coi như để kiềm chế Dương Thanh Vân, dù sao nhỡ may ông ta tới thật, ta mất mặt mũi không phải cũng là người mất mặt mũi sao?”

Giờ phút này Cực Sinh Bi khổ sở nói.

Suy đi nghĩ lại, mấy ngày nay ông ta thật sự khó mà an tâm.

Đầu óc tên nhóc Dương Thanh Vân không bình thường lắm, nhỡ may làm ẩu, chạy đến Thái Cực đạo quán đánh ông ta thì làm sao bây giờ?

Trước kia tất cả mọi người đều là Vương Giả cửu phẩm, Dương Thanh Vân đi xa hơn ông ta một chút, mạnh hơn một chút, nhưng cũng không được tính là áp đảo.

Bây giờ lại không giống trước.

Vân Vương lắc mình biến hoá thành Vân Thiên Vương.

Biển linh thức đến mười vạn mét.

Đây chính là một sự biến đổi về chất.

Thiên Vương mạnh hơn Vương Giả rất rất nhiều.

“Sinh Bi à...”, lúc này giọng nói của Cực Thiên Vương vang lên, rung động cười một tiếng.

“Cực Sinh Bi, ta là người không biết lý lẽ như vậy sao?”

Một bóng người nhấc chân đi từ trong miếu đổ nát ra.

Mặc một bộ đồ xanh, dáng người thẳng tắp cao lớn.

Hơn nữa còn nhìn cực kỳ trẻ tuổi, khuôn mặt mới chỉ như hai mươi tuổi làm cho người ta tấm tắc kỳ lạ.

“Vân... Vân Thiên Vương!”

Cực Sinh Bi sững sờ.

Dương Thanh Vân nhìn trẻ hơn trước đó rất nhiều.

Vừa vào Thiên Vương, sức sống võ giả hoàn toàn khác biệt! Giờ phút này Dương Thanh Vân giống như một thanh niên hơn hai mươi tuổi, càng thêm không màng danh lợi, càng thêm không thể nắm bắt được.

“Tại hạ không biết Vân Thiên Vương đến, thất lễ, thất lễ rồi!”

Cực Sinh Bi vội vàng nói.

Thế nhưng giờ phút này, trong lòng lại là cực kỳ hoảng loạn.

Vân Thiên Vương tới từ lúc nào vậy?

Trong miếu đổ nát, lúc này một bóng người nhấc chân bước ra.

Người kia mặc bộ đạo bào rách nát ôm lấy cơ thể gầy gò, mái tóc dài buộc lên, nhưng nhìn qua lại có vẻ rất lộn xộn.

Một gương mặt già mang theo một cảm giác khô khốc.

“Ha ha, Vân Thiên Vương đến cái miếu hoang này của ta, lão hủ xem như không chào đón chu đáo rồi”.

Cực Thiên Vương cười ha hả nói: “Chỉ là chuyện mà Vân Thiên Vương nói tới, lão hủ đã rõ rồi, nhất định sẽ hành động ngay!”

Dương Thanh Vân nghe thấy lời này thì khẽ gật đầu.

“Các Vương giả trong Thái Cực trong đạo quán cũng không nhàn rỗi!”

Dương Thanh Vân lẩm bẩm nói: “Nếu đã như vậy, ta sẽ rời đi”.

“Gia sư hãm sâu trong nhà tù, không rõ sống chết, vãn bối không còn tâm trạng để ở lại, tạm biệt”.

“Tạm biệt tạm biệt”.

Cực Thiên Vương cười ha hả nói.

Dương Thanh Vân đi đến trước người Cực Sinh Bi.

“Vân Thiên Vương, tạm biệt... Tạm biệt tạm biệt...”, Cực Sinh Bi cười ha ha nói.

“Cực Sinh Bi...”, “Tạm biệt!”

Vân Thiên Vương vỗ vỗ bả vai Cực Sinh Bi, một giây sau đã là biến mất không thấy gì nữa.

Giờ phút này, sắc mặt Cực Sinh Bi cứng ngắc.

Mẹ nó! Bắt nạt người ta! Tên khốn Dương Thanh Vân kia! Lúc này hai chân ông ta đã lún vào dưới mặt đất, muốn động cũng không thể động được.

Cực Thiên Vương liếc Cực Sinh Bi một cái, lẩm bẩm nói: “Chuẩn bị một chút đi, Thái Cực đạo quán sẽ đi vào hai cấm địa!”

“Hả?”

Cực Sinh Bi kích động, nhảy lên khỏi mặt đất.

“Cực Thiên Vương, Vương giả không thể vào tuyệt địa!”

Nghe thấy lời này, Cực Thiên Vương lườm Cực Sinh Bi một cái, lẩm bẩm nói: “Trước đó người của Thiên Đế Các đã đi đến biển Thiên Ngoại dựa vào Bàn Nhược châu”.

“Lão quỷ Giang Trung Tiên kia không hổ là Thiên Khí Vương, đã nghiên cứu ra được tác dụng của Bàn Nhược châu này”.

“Vương giả chỉ cần cầm theo Bàn Nhược châu là sẽ có thể tiến vào biển Thiên Ngoại”.

Nghe thấy lời này, ánh mắt Cực Sinh Bi ngẩn ngơ.

Người của Thiên Đế Các luyện chế ra được Bàn Nhược châu?

Thế mà Thiên Khí Vương còn lấy ra được một cái giống nhau như đúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK