...
Gió đêm thổi qua ngọn núi vắng vẻ.
Giờ đây, toàn thân Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ lạnh ngắt như xác chết.
Đúng lúc đó, từng tiếng kêu xé gió vang lên
Mấy bóng người đáp xuống đỉnh núi.
"Cứu người trước".
Một giọng nói trầm thấp truyền đến.
Mấy người lập tức ngồi xuống đỡ hai người lên rồi cho uống đan dược.
Đám mây đen chậm rãi trôi đi, ánh trăng bị che khuất nghiêng mình hắt xuống. Dưới ánh trăng, có một nữ tử đang đứng ở vách đá.
Cô ta mặc một bộ váy sam màu đen làm tôn lên dáng người thướt tha, mái tóc dài xõa sau gáy phất phơ theo gió như yêu ma trong đêm.
Hồi lâu sau, Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ tỉnh lại, khuôn mặt cả hai người đều nhợt nhạt đến đáng sợ.
"Đào Chỉ Kỳ!"
Hoàn Khải Minh nhìn thấy nữ tử váy đen thì chậm rãi hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Mấy ngày nay ta không biết có chuyện gì đang xảy ra, vừa hay tin là chạy tới đây ngay!"
Đào Chỉ Kỳ cất giọng lạnh lùng: "Không ngờ hai ngươi lại rơi vào kết cục bi thảm thế này đấy?"
Hoàn Khải Minh im lặng.
Kha Viêm Vũ cũng cúi đầu, không nói gì.
Chẳng thể ngờ được Tần Ninh không giết bọn họ!
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đào Chỉ Kỳ hỏi.
Hoàn Khải Minh lập tức trả lời: "Tần Ninh biết cả rồi".
Câu nói này vừa cất lên thì Đào Chỉ Kỳ nhìn chằm chằm vào Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
"Ngươi có biết mình đang nói gì không?"
"Ta biết".
Hoàn Khải Minh vội vàng phân trần: "Chỉ là mánh khóe của Tần Ninh quá đáng sợ, hai bọn ta không chịu nổi..."
Khi nói đến cuối câu, Hoàn Khải Minh vẫn còn thấy hãi hùng cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nhớ lại gương mặt của Tần Ninh, hắn ta sởn cả gai ốc.