Tần Ninh cất lời: “Tuyết Nhi, vi sư không sao, cứ lên Thượng Tam Thiên chờ vi sư”.
“Bây giờ, ngươi hãy dốc hết sức lực đối đầu với tiên kiếp của ngươi đi!”
Giữa không trung, Chiêm Ngưng Tuyết chỉ gật đầu chứ không nói gì.
Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Khúc Phỉ Yên lấy một địch bốn, bùng nổ sát khí đằng đằng, giết chết Ô Vân Hiên có cảnh giới Hư Tiên.
Mà giờ phút này, trong cơ thể Khúc Phỉ Yên thấp thoáng xuất hiện khí tức giống như của Chiêm Ngưng Tuyết trước đó.
Tiên kiếp tưởng chừng như sẽ giáng xuống bất cứ lúc nào.
Điều này làm Khúc Phỉ Yên vô cùng hoảng hốt.
Các sư huynh sư đệ đã đi, các sư nương cũng đã đi, bây giờ Chiêm Ngưng Tuyết cũng phải đi, nàng không thể đi được.
Sư tôn chỉ mới đến cảnh giới thập nhị biến, còn một chặng đường nữa mới tới Hư Tiên, nàng muốn ở lại với sư tôn.
Ít nhất... phải ngủ sư tôn mới được.
Giờ mà đi thì làm được cái khỉ gì?
“Sư tôn!”
Khúc Phỉ Yên hừ lạnh: “Con không muốn thành tiên, làm sao để áp chế nó đây ạ?”
Tần Ninh quay ngoắt sang Khúc Phỉ Yên, giận dữ quát: “Còn lâu ngươi mới độ tiên kiếp được, hoảng cái gì mà hoảng?
Hơn nữa không phải thành tiên là chuyện tốt à?”
“Không!”
Khúc Phỉ Yên hậm hực gào lên lại.
Tần Ninh mặc kệ nàng.
Giờ phút này, Diệp Chi Vấn vẫn đứng yên ở đó không nhúc nhích, cũng không hề đoái hoài gì tới việc Ô Linh tộc có thua cuộc hay không, mà chỉ nhìn chằm chằm vào bầu trời như Tần Ninh.
Tần Ninh nhíu chặt mày.
Tên này đang đợi gì vậy?
Ầm ầm ầm... Từng đạo tiên kiếp bổ lên người Chiêm Ngưng Tuyết.
Lúc đạo tiên kiếp thứ bảy mươi hai đến, toàn thân Chiêm Ngưng Tuyết giàn giụa máu.
Thành tiên là một quá trình tàn khốc như vậy đấy.
Không độ được tiên kiếp thì chết.
Mà Hư Tiên nào thiên phú càng cao thì càng phải đối mặt với tiên kiếp khủng khiếp.
Đây là quy tắc của thế giới! Tiên kiếp bổ lên người Chiêm Ngưng Tuyết mãi không dứt, trong chớp mắt đã tới đạo thứ chín mươi mốt.
Tần Ninh hiểu rất rõ rằng chín mươi chín đạo tiên kiếp chính là giới hạn tối đa của một người.