Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Ninh sẽ đến không?

Hắn không thể không đến! Thời gian cứ từ từ trôi qua.

Lúc này, hào quang lóe sáng cả đất trời, mười một tòa núi cao, giống như mười một tòa nhà giam nhốt hai người kia lại.

Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều cảm nhận được tinh khí trong cơ thể giống như nước trong hồ bị tháo ra một cách nhanh chóng.

Cường giả như Đế giả tuy có sinh mệnh lâu dài, nhưng cũng không thể kham nổi những thương tổn mà bọn họ phải chịu khi bị nhốt ở nơi đây.

Dần dần, trong mắt bọn họ bắt đầu xuất hiện ảo giác.

“Lão Lý à, ta sắp xong đời rồi…”, Diệp Nam Hiên nỉ non: “Ta cảm thấy ta sắp chết rồi”.

“Vậy ngươi cứ đi trước một bước, ở phía trước chờ… chờ ta…”, Lý Huyền Đạo nói hụt hơi: “Ta còn có thể trụ thêm một lúc nữa”.

“Mẹ nó…”, Diệp Nam Hiên mắng một câu, tiện đó hắn ta nói: “Hình như ta nhìn thấy sư tôn…”

“Thì ra người mà ta yêu nhất trên đời chính là sư tôn, trước khi chết, người mà ta nhìn thấy không phải là mỹ nữ, mà là sư tôn”.

Lý Huyền Đạo ngẩng đầu, hai mắt mê man, hắn ta nói: “Hình như ta cũng nhìn thấy sư tôn…”

“Huyền Đạo à, thì ra người mà ngươi yêu nhất cũng là sư tôn, ta nói rồi, phụ nữ chỉ là thứ làm ảnh hưởng tới tốc độ rút kiếm của chúng ta thôi”.

Đúng vào lúc này, bỗng có một giọng nói vang lên bên tai bọn họ.

“Còn có thể nói chuyện được, xem ra là vẫn chưa chết hẳn”.

Nghe thấy giọng nói ấy, hai người bỗng giật mình.

Bọn họ cố gắng mở to hai mắt ra, nhìn thấy bóng dáng người thanh niên mặc áo trắng trước mặt, ánh mắt bọn họ bỗng sáng ngời.

Đây không phải ảo giác! Đây là sự thật! Sư tôn đã đến đây thật rồi.

“Sư tôn!”

Diệp Nam Hiên nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện, trong lòng nao nao, lập tức há miệng, muốn nói chuyện, nhưng lại bởi vì dùng sức quá mạnh, nên trong khoảng thời gian ngắn, tuy miệng hắn ta mở ra, nhưng cũng không nói được một câu nào.

“Sư tôn, mau chạy đi!”

Lý Huyền Đạo lo lắng nói với Tần Ninh: “Bọn người của Thiên Cương Thần Môn chuẩn bị đại trận này là để nhốt chúng con lại, nhằm dẫn dụ người đến đây, nếu người ở lại đây ắt sẽ rất nguy hiểm”.

“Đúng vậy, sư tôn…”, Diệp Nam Hiên cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại, hắn ta tiếp lời: “Đại trận này quá lợi hại, chúng con ở trong đại trận, có thể nhận thấy rõ được, trận này có liên quan trực tiếp tới ranh giới giữa trời và đất của vùng đất Thánh Táng, không ai có thể phá giải”.

“Đúng vậy, đúng vậy…”, hai người ngươi một câu, ta một câu, nói liên tục.

Diệp Nam Hiên nhìn về phía Tần Ninh, dùng ánh mắt chân thành mà nói với hắn rằng: “Sư tôn, đệ tử phải có phước ba đời mới có thể có một đoạn tình nghĩa thầy trò với người, nếu có kiếp sau, đệ tử vẫn sẽ làm đồ đệ của người”.


“Nếu chẳng may con có chết thì mong người đừng đau lòng, đệ tử không hiểu chuyện, mỗi ngày chỉ biết chọc người tức giận, nếu người thật sự thương xót đệ tử, thì đợi sau khi đệ tử chết, người chỉ cần nhớ tới đệ tử là tốt lắm rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK