Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt, toàn bộ quảng trường hoàng cung, hoàn toàn tĩnh lặng như tờ.

Hạng Đế, chính là đế vương cương quốc Thiên Tượng hiện nay, đứng đầu quần long. Trên toàn bộ đại lục Cửu U này, ngoại trừ những thế lực tông môn ở vùng đất Cửu U kia ra, thì cương quốc Thiên Tượng có thể nói là sự tồn tại hàng đầu.

Mà Hạng Đế, lại là con dê đầu đàn của cương quốc hàng đầu này.

Nhưng hôm nay, lại mất mạng ở đây!

Ánh mắt của Tần Ninh chậm rãi chuyển hướng về phía hai người Sở Đế và Địch Đế.

Ánh mắt này quét qua, trong lòng hai người bỗng cảm thấy hoảng hốt.

Tần Ninh, thật sự là quá kinh khủng.

Hoàn toàn không ra tay theo lẽ thông thường, lão giả ẩn tàng kia, thực lực trên thực tế là quá mạnh, cho dù bọn họ có liên thủ lại, thì cũng không phải là đối thủ của ông ta.

Bởi vì hai người bọn họ có liên thủ lại cũng chẳng thể nào mà đỡ nổi một đòn tấn công toàn lực của Hạng Đế mà vẫn bình yên vô sự được, cũng không thể hời hợt lỗ mãng chém giết như Hạng Đế được.

Giờ phút này, ánh mắt của hai người bọn họ hiện lên rất nhiều cảm xúc phức tạp.

Hai người bọn họ không dám mở miệng, những người còn lại thì càng không dám lên tiếng.

Bây giờ, ai còn dám miệt thị Tần Ninh nữa?

Lúc này, Lão Vệ vẫn bình chân như vại, đứng vững bên cạnh Tần Ninh, vẻ mặt cung kính, dường như sự tồn tại của ông ta, chính là để bảo vệ Tần Ninh.

“Hai người các ngươi, hình như hôm nay cũng muốn đại khai sát giới ở trong đế quốc Bắc Minh, đúng không?”

Tần Ninh lúc này nhàn nhạt mở miệng.

“Không... Không phải đâu”.

Giây phút này, cơ thể của Sở Đế không kìm được mà run lên nhè nhẹ, run rẩy cười nói: “Ta chỉ là bị Hạng Đế lừa gạt đến đây, Hạng Đế nói, hôm nay phải giết Tần công tử ngài, bảo hai bọn ta đến làm bạn đồng hành!”

“Cho nên các người liền đến đây?”. Ánh mắt Tần Ninh lướt qua hai người bọn họ.

“Tần công tử tha tội!”

Địch Đế lúc này cũng chắp tay, nói: “Là bọn ta có mắt mà không thấy thái sơn, không kể hiềm khích lúc trước, mong Tần công tử tha cho bọn ta”.

“Tha cho các ngươi?”

Tần Ninh híp mắt, cười nói: “Vậy sau này nếu như ta không có ở đây, các ngươi lại tìm đến cửa thì phải làm sao?”

Lời vừa nói ra, cơ thể của hai người không tự chủ được mà run lên.

“Sở Đế ta lấy truyền thừa Sở gia xin thề, nếu sau này, cương quốc Đại Sở còn dám động binh với Bắc Minh thì trên dưới Sở thị sẽ chết không yên lành!”

Lời vừa dứt, Địch Đế cũng vội vàng tiếp lời: “Không sai, không sai, sẽ chết không yên lành!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK