Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ai căn nuốt ai cũng chưa biết được”.

Cốc Tân Nguyệt nghe thấy vậy, sắc mặt rất khó coi.

“Ta sẽ quên chàng sao?”

“Không sao”, Tần Ninh không để ý nói.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Cốc Tân Nguyệt ảm đạm.

Tần Ninh nhẹ nhàng nắm lấy tay Cốc Tân Nguyệt, cười nói: “Cho dù nàng quên ta, ta cũng sẽ buộc nàng ở bên cạnh ta, dù sao nàng là người phụ nữ của ta, ta đường đường là Nguyên Hoàng Thần Đế, sẽ không cho phép ai quên ta cả!”

Nghe thấy vậy, Cốc Tân Nguyệt khẽ gật đầu, nhẹ nhàng dựa vào vai Tần Ninh.

Nếu người không rời đi.

Ta ắt sẽ không từ bỏ.

Nàng đã từng chờ chín vạn năm, tin tưởng mình chắc chắn không hề yếu ớt như vậy.

Sau khi trải qua một lần rung chuyển không nhỏ, Thanh Ninh các đã dần dần khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Một vị thiên nhân đến làm loạn, tuy nói là làm cho người ta kinh sợ.

Nhưng trong Thanh Ninh các có Vân Vương trấn giữ.

Nghe nói Vân Vương bị thương nặng, sinh mệnh bị đe doạ.

Nhưng mà bây giờ thì sao?

Vân Vương ra mặt, xoá bỏ hết những tin đồn nhảm nhí, lòng người lại được bình ổn.

Thanh Ninh các đã dần khôi phục lại hoạt động như lúc ban đầu.

Mà so với Thanh Ninh các, người của Thiên Đế các lại không được tốt như vậy.

Ở đại lục Vạn Thiên có lãnh thổ rộng lớn, cho dù là cảnh giới Vương Giả cũng không thể khẳng định là bản thân đã đi qua tất cả mọi nơi.

Trong đất liền vô tận, trên một mảnh đất có núi non trùng điệp, kéo dài không dứt, những ngọn núi cao ngất như chạm đến trời xanh, làm cho người ta không khỏi cảm thấy nguy nga, hùng vĩ.

Giờ phút này, trên đỉnh núi cao vời vợi đó, có một tòa cung điện tráng lệ, kiến trúc kéo dài đến vô tận.

Cuối cung điện là một ngọn núi cao chót vót như nối thẳng lên bầu trời.

Giờ phút này, một bóng người đang đứng trên đỉnh núi.

Chỉ là người nọ dường như là đứng trên đỉnh núi nhưng lại cách xa ngàn dặm.

Làm cho người ta có cảm giác như sự tồn tại ở nơi này chỉ là ảo ảnh.

Vù vù vù…

Lúc này, vài tiếng xé gió bỗng chốc vang lên.

Vài bóng người hạ xuống.

“Tham kiến Các chủ”.

“Tham kiến Các chủ!”

Mấy người kia chắp tay bái kiến người đang đứng khoanh tay ở đó.

“Thuỷ Lam Phong chết như thế nào?”

Người đang đứng khoanh tay kia có âm thanh trầm thấp, giọng nói mang theo một tia khàn khàn, nghe có chút quái dị.

“Thưa Các chủ”.

Trong mấy người vừa đến, có một người chắp tay nói: “Thuỷ Thuận Anh mượn thân phận thiếu Các chủ Thuỷ Yên các, thâm nhập vào bên trong Thanh Ninh các, đến nay vẫn chưa từng xuất hiện vấn đề gì”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK