Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Cô cũng trở nên ngu xuẩn?”

Tần Ninh kỳ quái nhìn Tuyết Kiêu Dung, giậm chân rời đi.

Tuyết Kiêu Dung giờ phút này tức giận cắn chặt hàm răng, nhìn Huyền Phương Nghiệp đang ngây ngốc, nàng ta xoay người đuổi kịp Tần Ninh...

“Công tử!”

“Công tử!”

Cho đến bây giờ mấy người khác mới dám cử động.

Vừa rồi thật sự không dám cử động! Danh tiếng hung ác của Tần Ninh lan ra xa, có điều bọn họ cũng là cảnh giới Thiên Nhân tam bộ, tứ bộ nào dám chống lại Tần Ninh?

Huyền Phương Nghiệp lúc này máu tươi ở ngực dần dần ngừng chảy, ánh mắt dần khôi phục ánh sáng.

Nghĩ đến tất cả điều vừa xảy ra, sắc mặt Huyền Phương Nghiệp đờ đẫn.

“Huyền Thiên Quân bị Huyền Địa Quân giết… Huyền Địa Quân là… người của Thiên Đế các…”

“Theo như lời của Tôn Độn kia…”, lúc này vẻ mặt Huyền Phương Nghiệp càng kinh hoàng.

“Thiên Đế các…”

“Tôn Độn…”

“Cung chủ Cổ Chấn…”

Huyền Phương Nghiệp lúc này thật sự kinh động.

Vừa rồi trong đầu gã chỉ có báo thù báo thù, không có suy nghĩ khác.

Rất hiển nhiên là chịu ảnh hưởng của trái tim Thánh Nhân.

Bây giờ bình tĩnh lại thì phát hiện ra hành động vừa nãy của mình ngu xuẩn dường nào.

Tần Ninh có thể chém Thiên Nhân thất bộ.

Giết gã dễ như trở bàn tay.

Cứ lỗ mãng như vậy tìm Tần Ninh báo thù, căn bản không phải tác phong làm việc trước giờ của mình.

Ngu xuẩn đến mức độ nào mới có thể liều lĩnh báo thù như vậy?

Không khác nào là tự tìm đường chết!

“Công tử, người sao vậy?”, mấy người đều lo lắng: “Tần Ninh kia quả thật quá đáng hận!”

“Ta không sao…”, Huyền Phương Nghiệp giờ phút này lẩm bẩm nói: “Mấy người các ngươi đều là tâm phúc của ta, tiếp theo đi theo ta”.

“Công tử, không đi tìm cung chủ Cổ Chấn sao?”

“Không đi!”

Huyền Phương Nghiệp lúc này lẩm bẩm nói: “Bây giờ trên hải đảo Thiên Ngoại này, ai ta cũng không tin nổi, mấy người chúng ta tìm nơi dừng chân rồi hẵng nói, nếu gặp cơ duyên thì tự lấy cơ duyên, nếu không có cơ duyên thì lặng lẽ đợi!”

“Lặng lẽ đợi? Lặng lẽ đợi cái gì?”

Huyền Phương Nghiệp đứng dậy, lẩm bẩm nói: “Lặng lẽ đợi chuyện lộ ra chân tướng”.

“Sự xuất hiện của hải đảo Thiên Ngoại này rất kỳ quái, bây giờ càng kỳ quái hơn, ai… cũng không thể tin!”

Huyền Phương Nghiệp nói xong, thần thái không thay đổi.

Nhưng trong lòng thì âm thầm quan sát.

Những người này bên cạnh mình có thể tin sao?

Gã không biết!

Vào lúc này, ở một bên khác.

Tần Ninh dẫn Tuyết Kiêu Dung tiếp tục đi.

“Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ giết hắn…”

“Ta cũng không phải kiểu giết người cuồng ma, giết như vậy làm gì?”, Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Hơn nữa tên nhãi kia là bị trái tim Thánh Nhân làm ảnh hưởng đến tâm trí, khiến đầu óc trở nên đơn điệu, không hiểu được suy tính”.

Tuyết Kiêu Dung nghe thấy lời này liền gật đầu.

Huyền Phương Nghiệp dù sao cũng là thiên tài cấp bậc lãnh tụ thế hệ này của Huyền Thiên cung, làm sao lỗ mãng như vậy! Bây giờ nhìn lại, thật sự có vấn đề.

“Xem ra bên ngoài đã truyền ra ngươi giết sáu vị Thiên Nhân của tứ đại bá chủ, hơn nữa còn liên thủ với Thiên Đế các”.

“Dù sao cũng phải chứng minh trong sạch chứ?”

Tần Ninh một tay chắp đằng sau, một tay nâng tim Thánh Nhân, hắn lười biếng nói: “Là bọn họ hiểu lầm ta, ta không để bọn họ nói xin lỗi thì thôi đi, bây giờ còn muốn bảo ta đi giải thích với bọn họ? Vậy phiền quá!”

“Nếu ai đó tin lời của Tôn Độn, muốn giết ta thì cũng được thôi”.

“Nếu ai muốn hạ thủ người bên cạnh ta, bảo ta nhượng bộ, vậy thì thử nhìn xem, ta đảm bảo chuyện này không xong đâu…”

“Ngươi… quá ngông cuồng rồi…”, Tuyết Kiêu Dung bất đắc dĩ nói.

Tần Ninh nói như vậy bởi vì sự tự tin lớn.

Hắn thực lực quá mạnh, Thiên Nhân tứ bộ có thể giết Bán Vương.

Hắn đúng là không sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK