Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khánh Húc nhếch miệng cười: “Chẳng qua một vị cảnh giới Hóa Thần bên cạnh ngươi cũng chẳng thể giúp ngươi an toàn được đâu!”

“Tổ tiên Khánh Vương của ta là người mà Cửu U Đại Đế khen là nhân vật rộng lượng hào sảng, ngươi là cái thá gì?”

“Rộng lượng cái con mẹ ngươi!”

Tần Ninh bước ra, hừ nói: “Lão Vệ, đá thằng nhãi đó ra đây cho ta!”

Bốp...

Một khắc sau, bóng dáng lão Vệ lóe lên, một tiếng phịch vang lên, Khánh Húc kia trực tiếp ngã xuống đất.

Lúc ngẩng đầu lên, thì hắn đã nhìn thấy một gương mặt.

Tần Ninh!

“Ta...”

Lúc này, Khánh Húc hoàn toàn ngơ ngác.

Sao hắn ta lại quỳ gối trước mặt Tần Ninh chứ?

Mà lúc này, lão Lạc và lão già đi cùng Khánh Húc cũng kinh ngạc túa mồ hôi.

Ban nãy vừa xảy ra chuyện gì vậy?

Mặc dù hai bọn họ đều ở cảnh giới Hóa Thần một chuyển, nhưng ban nãy bọn họ thật sự không phản ứng kịp.

Bóng dáng ấy có tốc độ thật sự quá nhanh!

Lúc này hai người kinh ngạc nhìn lão Vệ bên cạnh Tần Ninh.

“Thanh thúc...”

Hoang Phi Mậu kinh ngạc quay sang người đàn ông trung niên bên cạnh mình, nói.

Người đàn ông trung niên kia từ từ nói: “Người này cũng ở cảnh giới Hóa Thần, hơn nữa... còn không chỉ ở một chuyển!”

Lời này nói ra, Hoang Phi Mậu lập tức nhìn Tần Ninh.

Hắn ta đoán không sai mà, Tần Ninh này thật sự không phải loại vô cớ điên cuồng.

Hắn có tư cách ngông cuồng như vậy!

Lại một vị cảnh giới Hóa Thần xuất hiện bên cạnh Tần Ninh, hơn nữa không chỉ ở cảnh giới một chuyển.

Điều này đủ để khiến người ta chấn động.

Cảnh giới Hóa Thần chỉ tồn tại ở bốn tông môn lớn và một vài thế gia cổ, thế mà Tần Ninh lại có hai người bên cạnh.

Người này, không tầm thường.

“Ngươi thích kiêu căng nữa không?”

Tần Ninh nhìn Khánh Húc, hờ hững nói: “Còn muốn giết ta nữa không?”

“Thằng khốn, ngươi thử động vào ta xem!”

Khánh Húc quát lên: “Ta chính là con cháu của Khánh Vương, nếu hôm nay ngươi giết ta thì Khánh gia ta chắc chắn sẽ ngươi muốn sống không được, muốn chết...”

“Không được à?”

Phanh...

Tần Ninh vừa nói, vừa vung quyền xuống, Khánh Húc kia bể đầu, máu tươi giàn giụa.

Khung cảnh trở nên tĩnh mịch.

“Lão Vệ, giết hết đi!”

Tần Ninh lúc này lạnh nhạt lạ thường.

Soạt soạt soạt...

Tần Ninh ra lệnh, lão Vệ chấp hành.

Ông ta chưa bao giờ nghi ngờ câu nói nào của Tần Ninh.

Mà có một vài chuyện, ông ta cũng hiểu cảm xúc của Tần Ninh khi làm điều ấy.

Lão Lạc và vị cảnh giới Hóa Thần của Khánh gia kia thay đổi sắc mặt, lập tức ngăn lão Vệ lại.

Tần Ninh cũng lười nhìn nhiều.

Hắn nhìn sang Hoang Phi Mậu cùng Hoang Thanh Thanh, gật đầu.

“Người Hoang gia thay đổi thật khiến ta bất ngờ”.

Tần Ninh nhìn bọn họ, chậm rãi nói: “Có điều, Hoang gia đã có những món đồ mà Cửu U Đại Đế để lại cho thì cũng đủ để ngạo thị Cửu U rồi, cho nên ta khuyên hai huynh muội các ngươi rời khỏi Thiên Thận cung đi thì hơn”.

“Mặc dù lão nhân Thiên Thận đã chết mấy vạn năm, nhưng muốn tra ra các ngươi có phải người Hoang gia hay không, chẳng lẽ lại khó khăn?”

“Một khi bị phát hiện, vậy kết cục của các ngươi sẽ rất thảm đấy”.

Tần Ninh nói xong, thản nhiên quay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK