Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Đế Các, mặc dù hắn đã đi qua hàng ngàn hàng vạn đại lục và thế giới Đại Thiên, hắn cũng chưa từng nghe qua sự tồn tại của một thế lực như vậy.

Chẳng qua là có thể phá hủy hoàn toàn Ấn Phong Thiên mà hắn để lại, phóng tầm mắt nhìn ra toàn bộ hàng ngàn hàng vạn đại lục, chỉ có người trong đại lục Thương Lan mới có thể làm được.

“Ta nói cho đệ biết, cũng không phải để cho đệ báo thù, bọn chúng không hề nhắm vào ta mà là vì nhắm vào đệ”.

Tần Kinh Mặc cười nói: “Tiểu Mặc, về sau nhất định phải cố gắng, mặc dù ta không thể ở bên đệ, nhưng đệ cũng phải sống tốt”.

“Đệ không cần!”

Lúc này Tần Ninh lắc đầu, hai tay muốn ôm thân ảnh kia, nhưng trước mắt chỉ là tồn tại một tia ý niệm, không có thứ gì khác, hắn không thể ôm được.

“Đệ không cần, đệ không cần… Đệ chỉ cần huynh sống lại thôi”.

Nước mắt Tần Ninh hiện giờ rơi xuống như mưa, toàn thân giống như điên dại.

Thế nhưng hư ảnh trước mắt lại dần dần biến đi và u ám.

“Tiểu Mặc, đệ vốn không tầm thường, chính là người của Cửu Thiên Vân Minh, đệ đến từ thế giới các thần, đệ có trách nhiệm phải gánh vác, đệ hiểu không?”

“Nếu có kẻ muốn đối phó với đệ, không muốn để đệ quay về Cửu Thiên Vân Minh, quay về thế giới các thần, vậy thì đệ càng nên quay về”.

“Ta sẽ… luôn theo dõi đệ…”

Hư ảnh đó dần dần tan biến, hoàn toàn biến mất giữa trời đất.

Một tiếng phù phù đột nhiên vang lên, Tần Ninh quỳ gối xuống, nước mắt rơi tí tách dưới đất.

Mái tóc bạc đó rực rỡ dưới ánh sáng chói rọi.

Lúc này Tần Ninh đờ người ra, hắn quỳ xuống dưới cây cổ thụ, không nói một câu.

“Ngươi tên gì?”

Ánh mặt trời vừa vặn, thời tiết hơi mát mẻ, ở trên đường kia, một thân ảnh cuộn tròn đang quỳ dưới cổng thành.

Một thiếu niên khẽ lộ ra nụ cười như gió xuân ấm áp, khiến lòng người yên ổn.

“Ngươi không có tên sao?”

“Nếu đã như vậy, sau này đi theo ta được không? Ta tên Tần Kinh Mặc, ngươi thì gọi là Tần Tiểu Mặc đi!”

Hai người từ đó như hình với bóng.

Giữa rừng núi hoang sơ, hết lần này đến lần khác bị linh thú đuổi giết, bị bọn lính đánh thuê bắt nạt sỉ nhục và bị thương…

“Tiểu Mặc, giấc mộng của ta chính là bái nhập vào trong Cực Thượng Thần Điện, trở thành một trong những Thần Tử ở đó, tương lai sẽ trở thành điện chủ của Cực Thượng Thần Điện, uy chấn Cửu U!”

“Tiểu Mặc, hôm nay ta đã được phong làm Thần Tử rồi, ha ha…”

“Bắt đầu từ hôm nay ở trong Cực Thượng Thần Điện này sẽ không có kẻ nào bắt nạt đệ nữa!”

Trong Vô Cực Thần Sơn tối đen như mực, ma khí quay cuồng.

“Tiểu Mặc, đệ đang ở đâu?”


“Tiểu Mặc, đệ mau ra đây đi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK