Tuy rằng Tần Phong Tình và Tần Nguyệt Sương vẫn luôn nhốt Thần Tinh Dịch, nhưng rõ ràng là bọn họ cũng yêu hắn ta.
Tần Ninh nhìn thoáng qua Hoa Vân Thịnh đang sống dở chết dở kia, cười nói: “Không phải là hắn ta nói nơi này có bảo bối sao?
Vậy thì để cho hắn ta nói xem, đó rốt cuộc là thứ gì”.
Lúc này, người của nhà họ Triệu, Phong Nguyệt Tông và Chiến Thần lâu đều nhìn về phía Hoa Vân Thịnh.
Ánh mắt Hoa Vân Thịnh lạnh lùng, hắn ta hừ một tiếng rồi nói: “Muốn moi tin tức từ trong miệng ta sao?
Mơ đi!”
“Muốn cái gì thì các ngươi tự mình tìm lấy, di chỉ Vạn Nguyên Tông này nguy hiểm trùng trùng, nơi đây bị Huyết Lặc Ma dẫn dắt Ma tộc Huyết Nhãn chiếm cứ nhiều năm, đồng thời bị bọn chúng thiết lập rất nhiều cấm chế, không cẩn thận thì chính là con đường chết, các ngươi có bản lĩnh thì tự mình đi tìm”.
Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Hoa Vân Thịnh, Thần Tinh Dịch giận dữ.
Đều đã trở thành sơn dương chuẩn bị lên thớt rồi mà còn không biết đường thu lại tính tình của mình?
Lúc này, Tần Ninh đi đến trước mặt Hoa Vân Thịnh, thản nhiên nói: “Bảo ngươi nói thì ngươi phải nói”.
Ánh mắt Hoa Vân Thịnh lạnh lùng nhìn Tần Ninh, hắn ta nói: “Cho dù ta hợp tác với Ma tộc thì nhà họ Hoa cũng sẽ tự mình trừng phạt ta, không tới lượt đám sâu bọ các ngươi…”
Xoẹt… Thế nhưng, Hoa Vân Thịnh còn chưa dứt lời, Tần Ninh biến bàn tay thành lưỡi đao, trực tiếp tung ra một chưởng chém đứt một cánh tay của hắn ta, máu tươi lập tức phun ra, thế nhưng Tần Ninh cũng làm như không thấy, bàn tay hắn nhẹ nhàng bóp lấy cằm của Hoa Vân Thịnh, thản nhiên nói: “Lần này, có thể dễ nói chuyện hơn chưa?”
Vì sao những người này vĩnh viễn không hiểu được! Thời điểm nên cúi đầu thì bắt buộc phải cúi đầu! Lúc này, ánh mắt Hoa Vân Thịnh lạnh lùng nhìn Tần Ninh, quát lớn: “Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi, ngươi có dám không?
Có dám không?”
“Tại sao lại không dám?”
Tần Ninh nắm chặt bàn tay, kiếm Khảm Nguyên tức thì xuất hiện trong tay hắn, trường kiếm vung lên chém đứt một cánh tay khác của Hoa Vân Thịnh.
Hai tay bị chặt mất, máu tươi chảy ra.
Hoa Vân Thịnh không ngừng gào thét.
Thanh kiếm lớn của Tần Ninh hướng thẳng về phía trái tim của hắn ta, đâm tới.
“Ta nói, ta nói”.
“Xin lỗi, ta không muốn nghe”.
Trường kiếm của Tần Ninh chậm rãi đâm vào trái tim của Hoa Vân Thịnh, rút cạn hết sự sống, hắn khẽ nói: “Ta sợ ngươi sẽ nói ra con đường chết, hãm hại chúng ta, nghĩ lại, vẫn nên tự mình đi tìm thì tốt hơn”.
Lúc này, Hoa Vân Thịnh chỉ cảm thấy sự sống dần dần trôi đi, mí mắt ngày càng nặng.
Hắn ta không muốn chết.