Từ đó về sau, hai vị lão giả thay phiên nhau giảng dạy Tần Ninh, thậm chí bọn họ còn phát hiện ra huyết mạch Cửu Nguyên của hắn, giúp hắn kích hoạt huyết mạch.
Chính nhờ hai vị lão giả mà hắn mới có thể quay lại gia tộc họ Lâm, trở thành thiên tài của gia tộc.
Nhưng mà sau đó, trong gia tộc họ Lâm, vì nâng cao địa vị cho Lâm Tung mà Lâm Bằng Chính đã cướp đi huyết mạch của hắn, khiến cho hắn trở thành phế vật lần thứ hai, suýt chút nữa là mất cả mạng.
Cha mẹ đưa hắn đến gặp hai vị lão giả một lần nữa, hai người bọn họ vì cứu hắn mà không tiếc dùng tinh huyết bản mạng của mình làm thuốc dẫn.
Tinh huyết bản mạng, một khi bị hao tổn thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tuổi thọ của võ giả.
Hắn sống sót! Lại thức tỉnh ký ức của Nguyên Hoàng Thần Đế Tần Ninh, từ đó về sau, một bước lên trời, trở thành Thông Thiên Đại Đế tiếng tăm lẫy lừng ở Trung Tam Thiên.
Có thể nói rằng cha mẹ cho hắn sinh mệnh ở kiếp thứ tám, nuôi nấng hắn trưởng thành, còn hai vị lão giả đã cho hắn hai cơ hội sống lại thêm lần nữa.
Mà cũng nhờ được hai người cứu mạng nên Tần Ninh mới biết được thân phận của bọn họ.
Thái thượng trưởng lão Tiên Thái Nhất của Thái Nhất Môn.
Thái thượng trưởng lão Đạo Vô Hữu của Thượng Môn Đạo.
Vào giờ phút này, Đạo Vô Hữu đưa Liễu Bách và Lý Thiện Viễn quay lại, ông ấy nhìn Tiên Thái Nhất, chậm rãi gật đầu.
Lúc này, Tần Ninh vẫn đang quỳ gối trước mặt hai người, không chịu đứng dậy.
Đạo Vô Hữu cười ha hả: “Tiểu Thần Tử, mau đứng dậy đi”.
“Hai tên này bị ta hỏi riêng, không dám nói dối, bọn họ khai giống hệt nhau, thằng nhóc này, thật sự là chuyển thế của Lâm Thần, không ngờ rằng lại biến thành dáng vẻ như thế này, lần này, hai lão già bọn ta mờ mắt, không nhận ra được, ha ha ha…”, trông Đạo Vô Hữu có vẻ thoải mái hơn nhiều, ánh mắt ông ấy nhìn Tần Ninh nhiệt tình hơn trước nhiều.
Nhưng Tần Ninh còn đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt hắn vẫn như thất hồn lạc phách.
“Mau đứng dậy đi, thằng nhóc này”.
Đạo Vô Hữu tiến lại gần rồi nói: “Chẳng lẽ còn muốn lão già này đỡ ngươi dậy sao?”
Tần Ninh vẫn im lặng như trước.
Tiên Thái Nhất cũng nói: “Được rồi, Tiểu Thần, đứng dậy đi”.
Vẻ mặt Tần Ninh vô cùng buồn bã, hắn vẫn không nói một lời.
“Ai da, cái thằng nhóc này, có phải do ta đã quá dễ dãi với con rồi không?”
Đạo Vô Hữu quát: “Mau đứng dậy cho ta, nếu không có tin là lão phu đánh chết con không?”
Nghe thấy vậy, Tần Ninh chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt hắn đỏ ngầu, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Vừa nhìn thấy cảnh này, Đạo Vô Hữu liền mềm lòng.
“Được rồi, được rồi, đệ tử ngoan, ta biết con ngoan rồi đừng khóc, mau đứng dậy đi”.
Đạo Vô Hữu ngồi xổm xuống, đỡ Tần Ninh dậy, ông ấy nói: “Hai người bọn ta đều đã già cả rồi, suốt ngày cũng không làm được việc gì to tát, cho dù ở ngoài kia hay ở trong A Tị Địa Ngục này cũng chẳng khác gì nhau”.
“Mỗi ngày, ở trong này chơi cờ, uống trà cũng rất thoải mái!”