Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Còn Tần Ninh chỉ mới đạt tới Thánh Nhân tam hồn mà thôi... Làm sao bây giờ?

Lúc này, Dương Thanh Vân có hơi do dự.

"Nhìn cái gì đấy?"

Muốn biết ta còn sống hay không phải không?

Hai lão già các ngươi còn rất quan tâm đến ta nha!"

Một tràng cười bỗng vang lên.

Dưới sườn núi, một bóng người bỗng xuất hiện.

"Thạch Cảm Đương!"

"Thạch Cảm Đương!"

"Thạch Cảm Đương!"

Ba người Dương Thanh Vân, Tiên Vô Tận và Huyền Chấn ngơ ngác.

Thế nhưng, ngay bây giờ, Thạch Cảm Đương đang định thể hiện ra thực lực vừa mới đạt tới cảnh giới Địa Thánh của mình cũng rất sửng sốt.

Ba người trước mặt hắn ta là ai?

Nghe giọng hình như là Dương Thanh Vân, Huyền Chấn và Tiên Vô Tận.

Nhưng hiện tại nhìn có vẻ không giống lắm?

"Các ngươi... là ai thế?"

Thạch Cảm Đương có chút mông lung.

"Thạch Cảm Đương phải không?

Ngươi...", Dương Thanh Vân nhìn về phía Thạch Cảm Đương, hắn ta cảm thấy thật khó tin.

Khí thế toát ra từ cơ thể Thạch Cảm Đương còn mạnh mẽ hơn của hắn ta nữa.

Hắn ta vẫn rất hiểu người nọ, bọn họ tách nhau ra một khoảng thời gian rất lâu, hắn ta đạt tới cảnh giới Thánh Nhân là nhờ vào Tần Ninh giúp đỡ.

Thế nhưng, sao Thạch Cảm Đương lại có thể mạnh đến như vậy?

"Huyền Chấn đây à?"

"Còn đây là Tiên Vô Tận hả?"

Thạch Cảm Đương sững sờ nhìn hai người bọn họ.

Đây là hai tên kia thật sao.

Sao lại hồi xuân nhiều như vậy?

Thạch Cảm Đương véo má hai người để xác nhận.

Huyền Chấn và Tiên Vô Tận rất muốn cự tuyệt, nhưng lại phát hiện ra mình không né tránh được.

Thạch Cảm Đương mạnh hơn bọn họ nhiều lắm! Thạch Cảm Đương mất một lúc lâu mới phản ứng lại, hắn ta nhìn vào Dương Thanh Vân, rồi cười ha hả nói: "Chào sư huynh nhé, đã lâu không gặp, sư huynh có nhớ sư đệ không?"

Thạch Cảm Đương vừa dứt lời, liền dang rộng hai tay.

Dương Thanh Vân lắc đầu cười.

Thạch Cảm Đương mặc kệ, ông chầm lấy cổ Dương Thanh Vân, rồi vỗ lưng hắn ta.

"Ta nhớ ngươi chết đi được!"

Thạch Cảm Đương vỗ mạnh lên vai Dương Thanh Vân, sắc mặt Dương Thanh Vân dần tái nhợt, cuối cùng hắn ta không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.

Thấy thế, Huyền Chấn và Tiên Vô Tận đều làm như mình không nhìn thấy gì.

Bộ dáng chẳng khác nào tiểu nhân đắc chí cả! Hiên Viên Hương Nhi đứng cạnh bên thấy vậy thì giật mình.

Đây là... sư huynh đệ thật à?

Đúng lúc này, bỗng nhiên có hai tiếng xé gió vang lên, hai người Ô Phong Long và Tần Ninh đi lên.

Thạch Cảm Đương vội vàng buông Dương Thanh Vân ra.

"Ngươi hay thật đấy".

Dương Thanh Vân híp mắt nhìn Thạch Cảm Đương rồi cười bảo: "Đừng nóng vội, thời gian còn dài lắm".

Thạch Cảm Đương vẫn không hề sợ hãi, nới: "Ừ thì còn dài, ta đợi ngươi đấy...", lúc này, Ô Phong Long chắp tay nói: "Các vị, trong dòng tộc chịu khổ, ba vị trưởng lão đều đã qua đời, ta cần phải đi xem xét một chút, các vị tạm thời ở đây được không?"


"Được!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK