Thiên Vĩnh Sinh lại chắp tay.
Hư Thiên Diễn! Là nhân vật xếp thứ hai Trùng Hư Tiên Tông.
Người này chính là đệ đệ của tông chủ đương thời - Hư Linh Trúc.
Có thể nói rằng mọi chuyện lớn bé ở Trùng Hư Tiên Tông, Hư Linh Trúc rất ít khi ra mặt, đều là do vị Hư Thiên Diễn đại nhân này thay mặt xử lý trước mặt mọi người.
Đây là một nhân vật Thiên Tiên đỉnh chân chính.
Nhìn khắp cả cái Đại Nhật tiên châu này, cũng được coi là nhân vật có tên tuổi.
Hư Thiên Diễn gật đầu, ánh mắt dõi về phía Thiên Hỏa Sơn dài vô tận, nói: “Sao Thiên Hỏa Sơn lại thành ra như thế này?”
Thiên Vĩnh Sinh không dám giấu diếm, vội đáp ngay: “Mấy ngày trước, Thiên Hỏa Tông bọn ta tiến hành rèn luyện cho đệ tử, nào biết rằng núi lửa phun trào, chết mấy trăm vị đệ tử, nhưng vì sao lại xảy ra chuyện như vậy thì bọn ta cũng không biết”.
Hư Thiên Diễn lại gật đầu.
“Trùng Hư Tiên Tông của bọn ta phải ở lại đây thêm một khoảng thời gian nữa, được không?”
Thiên Vĩnh Sinh vội nói: “Tất nhiên là vinh hạnh cho kẻ hèn Thiên Hỏa Tông này rồi, đương nhiên là Thiên mỗ vui mừng khôn xiết”.
“Các vị đại nhân của Trùng Hư Tiên Tông có nhu cầu gì thì cứ việc nói cho bọn ta biết, tuy rằng Thiên Hỏa Tông bọn ta kém hơn Trùng Hư Tiên Tông nhưng mà bọn ta sẽ làm tất cả mọi thứ để khiến các vị đại nhân hài lòng!”
Hư Thiên Diễn khoát tay.
Tiên thuyền lại khởi động, bay về phía Thiên Hỏa Tông, cuối cùng, nó dừng lại ở trước một sơn cốc trong Thiên Hỏa Tông.
Tiên thuyền neo đậu vững vàng.
Các vị võ giả của Trùng Hư Tiên Tông đứng thành hai hàng dọc.
Nhìn qua một lượt, tất cả đều có cảnh giới Địa Tiên, ước chừng có hơn một trăm người, uy phong lẫm liệt.
Cả tiên thuyền có ba tầng.
Tầng cao nhất có ngọc lưu ly làm cửa sổ, vài bóng người đang đứng ở nơi đó,
Lúc này, Hư Thiên Diễn đi vào tầng thứ ba, trong phòng, có vài vị Thiên Tiên đỉnh, bọn họ đều đang nhìn bức bình phong trong phòng.
Sao bức bình phong, một vị nữ tử tựa vào ghế dài, đôi mắt xinh đẹp khép hờ, dáng người hoàn mỹ, đôi chân thon dài, một chân thoải mái gác lên chân kia, chiếc quần lụa mỏng căn bản không thể che được làn da như ngọc dương chi của cô ta.
“Như thế nào?”
Nữ tử mở miệng, giọng nói linh hoạt, kỳ ảo mà động lòng người, như âm thanh của tự nhiên, bình thản như là tri âm tri kỷ.
“Đúng như chúng ta suy đoán, Thiên Hỏa Tông cũng không biết lý do vì sao…”, Hư Thiên Diễn lập tức nói ngay: “Chỉ có điều, cơn chấn động này, ngay cả Trùng Hư Tiên Tông chúng ta cũng cảm nhận được sự huyền diệu, bên trong Thiên Hỏa Sơn ắt có vật bất phàm”.