Thạch Cảm Đương nói nhỏ: “Mỗi câu mỗi chữ đều xưng Ngô, nói thẳng ta không được sao, xưng ngô thì có vẻ bản thân rất lợi hại à?”
Biểu cảm của những người còn lại lúc này đều là hết nói nổi.
Cái tên Thạch Cảm Đương này thật đúng là chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì.
Mọi người nhìn bốn phía trong đại điện, bắt đầu cẩn thận đánh gía.
Lúc này Tần Ninh cũng đứng trước cột đã nhìn kỹ.
“Có gì kỳ lạ sao?”
Cốc Tân Nguyệt khó hiểu hỏi.
“Đương nhiên!”
Tần Ninh cười cười, nhìn về phía cột đá: “Nàng nhìn kỹ chỗ này…”, bên trong cột đá, Phong Lôi Thánh Nhân đang đứng khoanh tay, nhìn về phía vài người đệ tử trước mặt mình.
Cốc Tân Nguyệt nhỏ giọng nói: “Đâu có gì kỳ lạ đâu…”, “Nàng để tâm nhìn xem, nhìn mấy người thanh niên kia”.
Cốc Tân Nguyệt tập trung nhìn lại.
Ngay sau đó, sắc mặt nàng đột nhiên khẽ biến.
“Cử động…”, “Những người này vậy mà có thể cử động…”, Tần Ninh gật đầu.
Cốc Tân Nguyệt tiếp tục nhìn lại, bóng người trên cột đá trước mặt lúc này tựa như sống lại, trình diễn từng đạo đao thức! “Đây là… Phong Lôi Đao Quyết?”
Tần Ninh gật đầu.
Cốc Tân Nguyệt lại nhìn về phía cột đá, khó hiểu hỏi: “Nhưng mà vì sao, ta quan sát qua một lần liền quên ngay… một chút ấn tượng cũng không có…”, Tần Ninh cười đáp: “Một chút thủ đoạn nhỏ, này chứng minh nàng không hợp với đao thuật”.
“Kêu tất cả mọi người lại đây đi!”
Tần Ninh mở miệng.
Vài bóng dáng lập tức vây lại đây.
Tần Ninh mở miệng giải thích: “Đao Quyết ở ngay tại trên cột đá này, mọi người tự mình nhìn xem, nếu có thể học được thì có thể học thử”.
Vừa dứt lời, biểu tình của mọi người đều thay đổi.
Đao quyết ở trong mấy hình ảnh trên cột đá?
Từng người nhất thời đều vây quanh cột đá.
“Sư phụ, ta sẽ!”
Một âm thanh đột nhiên vang lên.
Đúng là Thạch Cảm Đương.
Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: “Người xem, ta diễn luyện cho người xem một lần”.
Một lời vừa dứt, Thạch Cảm Đương dùng tay làm đao, chém ra một chưởng.
Rõ ràng đúng là chiêu thức của mấy thanh niên trên cột đá.
Nhất chiêu nhất thức, tràn đầy sức mạnh.
Điều này khiến cho ánh mắt của những người còn lại đều ngây ngẩn.
Trong mắt Tần Ninh cũng xuất hiện một tia kinh ngạc.
Thạch Cảm Đương thật sự học được!
“Nhìn cột đá thứ hai xem”.
Ánh mắt Tần Ninh sáng ngời.
Thạch Cảm Đương lập tức đi đến trước cột đá thứ hai.
Lần này, thời gian quan sát chỉ tốn một chén trà nhỏ, Thạch Cảm Đương đã cười hắc hắc nói: “Ta cũng học được rồi!”
Ngay sau đó, Thạch Cảm Đương đi đến cột đá thứ ba, cột đá thứ tư, cột đá thứ năm! Mỗi lần đều tốn thời gian nhiều hơn lần trước.
Nhưng mà Thạch Cảm Đương đều nhớ kỹ mọi thứ.
“Phong Lôi Đao Quyết gồm năm cuốn đao pháp…”, Thạch Cảm Đương học xong cười nói: “Ta đã học hết rồi!”
Một màn này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Ngay cả Tần Ninh cũng nhìn Thạch Cảm Đương vài lần.
Điềuày thật sự ngoài dự liệu của hắn.
“Tiểu tử, ngươi làm thế nào biết được?”
“Cứ nhìn là biết được thôi”.
Thạch Cảm Đương cười nói: “Sư phụ, có phải ta rất lợi hại hay không?”
“Lợi hại!”
Tần Ninh đưa hai tay giữ đầu Thạch Cảm Đương, nhào nhặn hai má hắn ta, cười nói: “Xem ra trước đây vi sư nhìn nhầm rồi, lúc trước vẫn luôn để ngươi dùng búa rìu làm binh khí!”
“Nhưng nó căn bản không thích hợp, đao mới hợp với ngươi nhất!”
Thạch Cảm Đương nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Nghe thầy trò hai người đối thoại, những người khác cũng vội vàng nhìn lại về phía cột đá.
Nhưng đều không thu hoạch được gì.
Chỉ có Thạch Cảm Đương thành công.