Hôm nay, Tần Ninh muốn làm cho chuyện này càng lớn càng tốt!
Hạ quyết tâm, Tần Ninh nhìn mọi người xung quanh.
“Ai dám ra tay?”
Sắc mặt của Đới trưởng quỹ lập tức thay đổi, cuối cùng hắn ta cắn răng nói: “Bắt lấy bọn chúng cho ta!”
Lúc này, Giang Bạch từng bước bước lên phía trước.
Khí tức bộc phát.
Quanh thân thể Giang Bạch xuất hiện một cỗ khí tức cường đại khiến cho kẻ khác kiêng kị.
Linh cảnh Hoá Âm sơ kỳ!
Một người âm thánh!
Sắc mặt của Đới trưởng quỹ lập tức thay đổi.
Chuyện này nếu như làm lớn sẽ dẫn người của chấp pháp đường Thanh Ninh các tới đây, đến lúc đó Phong Tuyết lâu sẽ gặp nguy hiểm.
Bên trong những người đó…
Đới trưởng quỹ đột nhiên mở miệng.
“Dừng tay!”
Lúc này, Đới trưởng quỹ nhìn về phía năm người Tần Ninh nói: “Năm vị khách quý, chuyện này, Phong Tuyết lâu nhận sai!”
“Đây là một vạn linh thạch, xem như là chúng ta bồi thường cho các vị, không biết ý các vị thế nào?”
Thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ.
Giờ phút này, Tần Ninh lại mỉm cười.
“Không được!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Dám cho bọn ta uống canh nóng có tóc người, hôm nay, bọn ta chính là muốn đập nát Phong Tuyết lâu này của các ngươi!”
Rầm…
Cửa lớn của Phong Tuyết lâu trực tiếp đóng lại.
Tần Ninh nhìn bốn phía rồi nói: “Phá cho ta!”
Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư lập tức ra tay.
Sắc mặt Đới trưởng quỹ trở nên lạnh lẽo.
Mấy tên khốn này không sợ chết hay sao?
“Giết bọn họ!”
Đới trưởng quỹ khẽ quát một tiếng.
Nhưng mà có hai vị người âm thánh Cốc Tân Nguyệt và Giang Bạch ở đây, hơn mười tên cảnh giới Sinh Tử đang lao ra kia sao có thể được như ý?
Âm thanh rầm rầm không ngừng vang lên bên trong Phong Tuyết lâu.
Giờ phút này, cả Phong Tuyết lâu đã trở nên vô cùng hỗn loạn.
Rầm…
Lúc này, một tiếng âm thanh trầm đục vang lên.
Đới trưởng quỹ mặt mũi bầm dập, quỳ rạp trên mặt đất.
Tần Ninh khom lưng nhìn Đới chưởng quỹ.
“Hôm nay, ta nhất định đập nát Phong Tuyết lâu!”
“Dám để cho bản công tử uống canh nóng có tóc người, cho dù các chủ Thanh Ninh các của các ngươi có đến đây thì ta cũng đánh!”
Trong lòng Đới trưởng quỹ nghẹn khuất không thôi.
Tại sao lại chọc phải cái người không sợ trời, không sợ đất này chứ!
“Vị bằng hữu này!”
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Phía trên tầng hai của Phong Tuyết lâu.