Tần Ninh lập tức mỉm cười: "Vậy thì còn gì bằng".
Hồng Đào cười xởi lởi.
Hắn nói tiếp: "Đã đầu hàng nhà họ Linh thì phải thể hiện lòng trung thành".
"Thứ nhất, Thiên Hồng Bang phải lập tức phái một đội võ giả khởi hành tới Tuyên Châu, tấn công Ngạo Thế Đường".
"Không phải ta bảo các ngươi chịu chết đâu".
"Các ngươi và Đan Đỉnh môn cùng nhau tấn công thì việc tóm gọn Ngạo Thế Đường không thành vấn đề".
Tần Ninh bình thản nói: "Thứ hai, ngươi, Hồng Đào, đi theo ta đến Tề Châu tiêu diệt nhà họ Tề".
Nghe xong, mặt mày Hồng Đào tái mét.
"Sao?", Tần Ninh cười cười: "Hay ngươi bằng mặt không bằng lòng?"
"Không không không..."
Hồng Đào vội vàng giải thích: "Chỉ là nhà họ Tề... cắm rễ quá sâu, khó đối phó lắm, đến nhà họ Khương cũng phải bó tay mà".
Tần Ninh nghe vậy chỉ cười: "Ta biết..."
"Nên ta mới phải đi".
Hắn ra lệnh: "Được rồi, chỉnh đốn lại đội ngũ, lên đường thôi".
Câu nói này khiến Hồng Đào hoảng loạn suy nghĩ.
Phải làm sao bây giờ?
Ông ta rối quá!
Nét mặt Hồng Nguyên Phong cũng hơi bối rối.
"Tần công tử".
Hồng Đào cho ý kiến: "Có Tề Vạn Quân ở đây, ngươi hỏi hắn là biết bối cảnh nhà họ Tề thâm sâu thế nào".
Tần Ninh đưa mắt về phía Hồng Đào.
"Tề Hữu Lâm là một kẻ lòng dạ độc ác, âm hiểm, xảo quyệt, nhà họ Tề còn được... thế lực ở đại lục Cửu Nguyên chống lưng".
Tề Vạn Quân nhìn Hồng Đào, hừ lạnh: "Hồng Đào, ngươi biết chuyện đó mà vẫn dám phản bội nhà họ Tề, muốn chết à?"
Giờ thì Tần Ninh rõ rồi.
Hồng Đào đang lo lắng.
Nếu bây giờ đầu hàng thì có cơ hội sống sót.
Nhưng nếu hắn không địch lại nhà họ Tề thì sau khi hắn chết, Hồng Đào và người của Thiên Hồng Bang cũng không trụ nổi trước cơn thịnh nộ của nhà họ Tề.