Từ trường Vạn Ác, là người mạnh nhất ở cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp, Vương Khiếu Không đã từng nghe đến.
Lấy sự độc ác của lòng người, ngưng tụ thành trường, lấy sức mạnh của đất trời, hội tụ thành từ.
Đó chính là từ trường Vạn Ác.
Giờ phút này, từ trường bắt đầu bước vào giai đoạn có tác dụng, chẳng qua ở đây có nhiều đệ tử là huyền cảnh Tạo Hoá, linh cảnh Niết Bàn, nên mới không bị ảnh hưởng nhanh như vậy.
Chỉ khi nào bị ảnh hưởng, bọn họ sẽ trở thành vũ khí giết chóc.
Điên loạn, chỉ biết chém giết.
Cuối cùng, trong vùng từ trường sẽ chỉ còn lại một người, và rồi bị từ trường hoàn toàn cắn nuốt.
Đó chính là từ trường Vạn Ác!
Khi người cuối cùng chết, từ trường sẽ tan biến.
Chỉ khi nào người trong từ trường bắt đầu chém giết lẫn nhau, lối vào bị chặn bởi từ trường mới được mở ra.
Đến lúc đó, người của thư viện Thái Hư bọn họ sẽ chém giết lẫn nhau.
Thế lực các nơi sẽ tiến vào khu vực bị chặn bởi từ trường, tìm kiếm bảo vật.
Bọn họ vô duyên vô cớ trở thành vật tế cho người khác!
Ghê tởm, ghê tởm!
“Một đám khốn nạn, Lục Sơn Triết ta cho dù có chết ở nơi này, nhà họ Lục của thư viện Thái Hư cũng sẽ giết sạch các ngươi, cứ chờ mà xem!”
Một tên thanh niên rít gào nói.
Vương Khiếu Không cau mày.
Bây giờ nói mấy lời uy hiếp này đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Lúc này, Tần Hải đứng bên trong đám người quan sát sắc mặt của nhóm người đến từ bốn phương, trong lòng thầm hận.
Đáng tiếc, bị nhốt ở đây, không có cách nào có thể thoát ra được.
Ngay cả đạo sư Vương có cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp cũng không có biện pháp, hắn ta chỉ là cảnh giới Niết Bàn linh tinh, càng không có khả năng.
“Gặp được tam đệ, cũng coi như là đã giải quyết được một phần tâm tư”.
“Chỉ cần tam đệ còn sống, cha và những người còn lại trong nhà cũng sẽ không gặp nguy hiểm…”
Tần Hải thầm an ủi bản thân.
Lần này, quả thật là gặp phải hoạ lớn!
Từ trường Vạn Ác rất nguy hiểm.
Nếu như không thoát ra được thì chỉ có thể ở chỗ này chờ chết.
Tần Hải lúc này bi thương vô cùng.
Loại cảm giác vô lực này khiến người ta thật sự tuyệt vọng.
Nhưng đời này, hắn ta cũng không nuối tiếc nữa!
Điều đáng tiếc duy nhất...