“Diệp Chi Vấn đại nhân này có thân phận lạ lắm, bốn vị Đại Đế vô cùng kiêng dè y đấy”.
Lúc này, Diệp Chi Vấn mặc áo xanh, chậm rãi hạ xuống dưới.
Đến vực sâu vạn trượng.
Ở bên dưới không hề tối đen như mực mà lại sáng chói.
Lúc này, ở nơi sâu có một tế đàn, trên tế đàn là bốn bóng người đang đứng ở bốn vị trí khác nhau.
Bốn người này cũng có dáng vẻ khác biệt.
Ba nam một nữ vây quanh tế đàn, chau mày lại.
“Sao thế?”
Lúc này, một âm thanh ôn hòa vang lên.
Diệp Chi Vấn xuất hiện trước mắt bốn người.
Ba nam một nữ nhìn Diệp Chi Vấn, người phụ nữ nói: “Kế hoạch của ngươi lần này lại gây tổn thất rồi”.
“Mị Đế nói vậy là sao?”
Diệp Chi Vấn cười nhạt, thân thể thon dài được trùm lại bởi lớp áo bào xanh.
“Tần Ninh đã chết đâu”.
Diệp Chi Vấn nghe vậy, mỉm cười: “Hắn chưa chết, nhưng... tuổi thọ hắn còn chưa đến ba vạn năm, lần ra tay cuối cùng, hắn không thể thi triển ra được cấm thuật kia nữa mà chỉ còn thực lực Thánh Đế thôi”.
“Ta vốn không có ý định giết hắn lần này, chỉ là muốn tiêu hao sạch cấm thuật của hắn thôi”.
Nghe vậy, Mị Đế bước ra khỏi tế đàn.
Một bộ váy dài màu hồng bao quanh thân thể quyến rũ, tóc dài ngang vai, mỗi cái chau mày cũng làm người ta kinh diễm.
Môi đỏ như lửa.
Mắt xinh như hoa.
Đúng là một mỹ nữ quyến rũ vô hạn.
Mỗi một hành động của ả đều khiến người ta thần hồn điên đảo, thậm trí là nảy sinh hoang tưởng. Nếu có một đêm đê mê với ả thì có chết trăm lần cũng đáng.
Đây chính là đế của Mị tộc, Mị Đế đại nhân.
Mị Đế chau mày nghi hoặc nói: “Vậy tức là ngươi đã lên kế hoạch cả rồi?”
Ở nơi hắc ám bao trùm lại có một người bước ra, thân thể cao gầy, áo bào đỏ rực, tóc dài tùy ý tung xõa.
Đó là Viêm Đế.
Hai tay, cổ, trán của người này đều có hỏa văn đỏ rực, giống như có linh hồn, có thể nhảy chồm ra bất kỳ lúc nào.
Viêm Đế của Viêm Ma!
Viêm Đế khàn khàn nói: “Diệp Chi Vấn, chúng ta biết ngươi được cấp trên phái tới, nhưng lần nào cũng thất bại như vậy, ngươi định chờ Tần Ninh đi lên Trung Tam Thiên đấy à?”
“Nếu là vậy thì chúng ta biết ăn nói thế nào với cấp trên?”