Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Đi đi đi, ta dẫn ngươi đi!”

Tấn Triết nói xong thì không dám trì hoãn nữa, dẫn Tần Ninh rời đi.

Tề Bác cũng nâng gót đi theo.

“Ngươi đi làm gì?”, Tấn Triết khôi phục lại bình thường nói: “Cút cút cút, Ám Thiên Các liên quan đến chuyện cực kỳ bí mật của Thánh Thú tông chúng ta, ngươi muốn đi sao?”

Vẻ mặt Tề Bác xấu hổ.

Chắp tay chào tạm biệt.

Tấn Triết dẫn theo Tần Ninh, một đường hướng thẳng tới chỗ sâu nhất của Thánh Thú tông…

Dọc đường đi, Tấn Triết muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Tần Ninh biết hắn ta muốn nói gì, nhưng mà lười phản ứng.

Mà giờ phút này, bên ngoài Thánh Thú tông.

Dưới bóng đêm, sơn môn có ánh lửa sáng ngời.

Giờ phút này, Nhan Như Hoạ mang theo hồ lô rượu, đứng ở trước sơn môn.

Ở bên cạnh là một người thanh niên, dáng vẻ ung dung, đôi mắt mang theo quần thâm, giống như là đã lâu rồi không nghỉ ngơi tốt.

“Tình huống gì đây?”

Nhan Như Hoa nhìn sơn môn có hơn mười người đang cẩn thận canh gác, cô ta ngẩn người nói.

“Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai?”

Lúc này, người thanh niên kia cũng cảm thấy mơ hồ, lập tức nói: “Tiểu Hoạ Hoạ, nếu không thì chúng ta đánh cược đi! Ta cá là sơn môn Thánh Thú tông bị người ta chiếm rồi!”

“Giản Bác…”

“Khụ khụ…, người thanh niên cười xấu hổ nói: “Dù sao thì ta cũng rời khỏi Thánh Thú tông trước ngươi và Tấn Triết, xảy ra chuyện cũng không thể trách ta!”

“Nếu không thì chúng ta đánh cược đi, cược xem sau khi đời thứ nhất trở về thì trách ta hay trách ngươi?”

“…”

Nhan Như Hoạ hoàn toàn không còn gì để nói.

“Trong đầu ngươi, ngoại trừ đánh cược thì còn có cái gì nữa?”

Giản Bác nhướng mày, trầm tư một lát rồi nghiêm túc nói: “Đại đổ, hào đổ, cự đổ!”

“…”

Nhan Như Hoạ hoàn toàn không còn gì để nói.

Không cứu được, không cứu được rồi.

Đại đệ tử thứ bảy Tấn Triết thì háo sắc.

Đại đệ tử thứ sáu Giản Bác thì mê đánh cược.

Thánh Thú tông không xong đời mới là lạ.

“Tiểu Hoạ Hoạ, đánh cược không? Ta lấy Tiểu Kim ra làm tiền đặt cược”, Giản Bác vẫn không từ bỏ hỏi.

“Dựa vào đâu mà lấy ta làm tiền cược?”

Lúc này, trong lồng ngực Giản Bác, một cái đầu lắc lắc lộ ra, bất mãn nói.

Nhìn kỹ thì cái đầu kia có hình dáng giống một con tê tê, lộ ra một đôi móng, bên ngoài có màu vàng kim nhàn nhạt.

Hình thể cũng giống như con tê tê, chẳng qua là toàn thân được bao phủ bởi lớp vảy và lông tơ màu tím.

“Ngươi lấy nó để đặt cược?”

Nhan Như Hoạ câm nín: “Đây là Tử Kim Thôn Linh Thú mà Đời thứ năm đại nhân liều mạng bắt nó cho ngươi, thánh thú cấp sáu, sau khi trưởng thành hoàn toàn có thể sánh với Thánh Vương, ngươi lấy nó ra đặt cược, cứ chờ Đời thứ năm lột da của ngươi đi!”


Giản Bác nghe tới Đời thứ năm thì gãi gãi đầu nói: “Hình như là thế…Mạng không còn thì làm sao mà cá cược được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK