Mục lục
Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (Tần Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thấy cảnh này, Vạn Nhất Thiên cười một tiếng, sải bước ra đỡ lấy bàn tay kia.

Chỉ là lúc Vạn Nhất Thiên xông lên, hư không lại vỡ ra, một bàn tay khác trực tiếp vỗ xuống.

Lúc này cơ thể của Vạn Nhất Thiên đã bị ngăn cản.

Hiển nhiên chưởng phong xuất hiện lúc đầu kia là nhắm vào Dương Thanh Vân, muốn ngăn cản Dương Thanh Vân giết tộc trưởng Luyện Thiên.

Dương Thanh Vân thấy cảnh này, ánh mắt không thay đổi.

Một kiếm đâm thẳng về hướng Luyện Thiên.

Cho dù có phải liều mạng với bàn tay đột nhiên xuất hiện này, ông ta cũng muốn giết Luyện Thiên.

Ầm... Ầm... Gần như chỉ trong nháy mắt, hai tiếng nổ đột nhiên vang lên.

Lúc này dường như trời đất cũng bắt đầu run rẩy.

Dao động mạnh mẽ, từng làn sóng một tràn ra.

Đầu của tộc trưởng Luyện Thiên nổ tung.

Cho dù có không cam lòng cỡ nào thì giờ phút này vẫn không có sức để cứu vãn.

Mà ở phía sau Dương Thanh Vân, bóng người Tần Ninh bất ngờ xuất hiện, ngăn cản một chưởng tấn công kia, ánh mắt hung ác.

“Giấu đầu lộ đuôi làm gì?

Nếu đã tới thì cứ xuất hiện đi”.

Vừa dứt lời, Tần Ninh đập hai tay vào trong hư không một cái.

Ầm... Lúc này từng tiếng ầm ầm vang lên.

Trên bầu trời, từng tầng từng tầng lực lượng phóng ra.

Từng huyền trận tràn ngập.

Mà trong không khí khuấy động của huyền trận kia, hai bóng người đột nhiên xuất hiện.

Mặc trường sam màu đen, tay áo viền vàng, hiện ra một loại khí chất hoa lệ quý giá.

Thấy cảnh này, ánh mắt của Vạn Nhất Thiên cũng trở nên nghiêm túc.

“Thiên Đế Các, chín vị tiên sinh, không biết hai vị là ai!”

Vạn Nhất Thiên trầm giọng nói.

Vạn Thiên Các là các giao dịch lớn nhất đại lục Vạn Thiên, còn lớn mạnh hơn cả Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia.

Vạn Thiên Các có thể lấy được một vài tin tức bí mật.

Ai mà ngờ được Lý tiên sinh thần bí sẽ là Lý Nhất Phong.

Mà trừ cái đó ra còn có chín tiên sinh khác, chín tiên sinh này đều được xưng hô dựa theo số lượng.

Cửu tiên sinh, chính là Tinh chủ Văn Hiên, Văn Vương của Thái Cực đạo quán giả trang thành, cảnh giới Vương Giả tam phẩm.

Thân phận của tám người khác thì không có ai biết được.

Vạn Thiên các đã tìm hiểu rất nhiều lần nhưng vẫn luôn không biết được.

Nhưng lúc chín vị tiên sinh xuất hiện, phần lớn đều che giấu khí tức chứ không lấy khuôn mặt thật để gặp người khác, có điều nghe nói lúc mỗi một vị xuất hiện đều là mặc áo đen viền vàng.

Nhưng mà cũng không phải ai cũng thế.

Lúc này Vạn Nhất Thiên chỉ có thể nghĩ được, người đến đây cũng chỉ có người của Thiên Đế Các thôi.

Vậy tám vị tiên sinh còn lại có thể là ai được?

“Vạn lão các chủ, xem ra ngươi biết không ít chuyện nhỉ, mật thám của Vạn Thiên Các cũng có không ít đâu”.

Một người trong đó có bóng người hơi âm trầm, rõ ràng đã sửa lại giọng nói.

“Tại hạ, Nhị tiên sinh của Thiên Đế Các!”

“Tại hạ, Tam tiên sinh của Thiên Đế Các!”

Lúc này hai người khẽ mỉm cười nói.

Nghe thấy lời này, Tần Ninh đưa mắt nhìn, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ.

“Có thể bộc phát ra thực lực của Thiên Vương, nhưng cũng không phải là Thiên Vương thật sự, sức mạnh của ngươi ngoài giới chủ sao?

Là Đế Lâm Thiên cho các ngươi sức mạnh đó ư?”

Tần Ninh thản nhiên nói.

Nhìn về phía Tần Ninh, Nhị tiên sinh kia chắp tay nói: “Đã sớm nghe nói về tên tuổi của Tần công tử, không nghĩ tới thế mà lại là U Vương chuyển thế”.

“Điều này khiến chúng ta rất sợ hãi, nếu biết sớm như vậy thì ngay từ đầu đã không nương nhờ vào Đế Lâm Thiên rồi”.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Nói những lời nhảm nhí này có ý nghĩa gì?”

“Ha ha!”

Nhị tiên sinh tiếp tục nói: “Hôm nay các chủ không tới được, vốn dĩ chúng ta cho rằng Lý Nhất Phong xuất hiện, U Vương sẽ nhớ tới tình cũ”.

“Thật sự không ngờ rằng U Vương lại nhẫn tâm như thế”.

Tần Ninh híp mắt lại.

Nhị tiên sinh kia lại không nói nhiều nữa.

“Tần công tử, các chủ nhà ta muốn nói một câu”.

“Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn chính là một trong lục đại cấm địa của đại lục Vạn Thiên, nếu Tần công tử rảnh rỗi thì có thể đến đó nhìn qua, đại bản doanh Thiên Đế Các của ta ngay ở chỗ đấy”.

Nghe thấy lời này, Dương Thanh Vân lạnh lùng nói: “Sẽ đi, nếu như các ngươi có gan thì bây giờ cứ ra ngoài là được!”

Tam tiên sinh cười nói: “Hôm nay phải chúc mừng Vân Vương đã trở thành Vân Thiên Vương, chúng ta vô cùng hâm mộ”.

“U Vương đại nhân, chắc hẳn ngươi biết vị trí của sáu tuyệt địa này hơn ai hết chứ nhỉ?”

“U Vương, các hạ, ta đã đưa đến rồi, bây giờ xin phép cáo từ!”

Nhị tiên sinh và Tam tiên sinh mỉm cười, bóng người chậm rãi biến mất.

Người đến cũng không phải là người thật.

Ánh mắt của Tần Ninh mập mờ.

“Lục đại cấm địa?

Mộ U Vương?”

Vạn Nhất Thiên nhìn về phía Tần Ninh, vừa nói xong đột nhiên che miệng.

U Vương còn ở chỗ này, nói đến mộ U Vương chỉ sợ không tốt.

“Thiên Đế Các...”, Tần Ninh lẩm bẩm.

Cho tới giờ phút này, mấy người Thạch Cảm Đương mới hiểu được.

Rõ ràng đại lục Vạn Thiên chỉ có ngũ đại cấm địa là biển Thiên Ngoại, Tuyệt Mệnh Linh cốc, Tuyết Vực Băng Nguyên, Huyền Thiên Sơn, Yêu Tháp Sơn thôi, sao đến trong miệng Tần Ninh lại là lục đại cấm địa vậy.

Mộ U Vương! Bọn họ chưa từng nghe qua.

Là Tần Ninh năm đó để lại sao?

“Thanh Vân, thu dọn chiến trường đi!”

Tần Ninh mở miệng nói: “Lần này Thanh Ninh các tổn thất không nhỏ, tốt nhất là thừa thế xông lên, đi xuống thông đạo dưới lòng đất diệt trừ Luyện Ngục Ma trước!”

“Rõ!”

Dương Thanh Vân không nói nhiều, bóng người lóe lên, dẫn chư vị Vương giả của Thanh Ninh các lao thẳng về hướng mấy vị tế tự khác của Luyện Ngục Ma.

Giờ phút này, bóng người Tần Ninh chầm rãi rơi xuống.

Mấy người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Thạch Cảm Đương đều nhích lại gần.

“Không sao chứ?”

Diệp Viên Viên nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói.

Lý Nhất Phong phản bội, có lẽ ngay cả Tần Ninh cũng không nghĩ tới.

Lòng người là thứ không thể dễ dàng nắm bắt được nhất.

Có lẽ năm đó lúc Tần Ninh chưa rời đi, Lý Nhất Phong đã thay lòng rồi.

Thiên Đế Các vây giết đã hoàn toàn thúc đẩy sự thay đổi của Lý Nhất Phong.

Nếu muốn tìm nguyên nhân, cũng không phải là do Thiên Đế Các một tay tạo thành, mà là Lý Nhất Phong tự mình thay đổi.

“Ta không sao...”, Tần Ninh chậm rãi ngồi xuống, tựa ở trên cầu thang Nguyên Hoàng cung.

Cho đến giờ phút này, nhìn Tần Ninh mới có vẻ giống như người thường.

Mỏi mệt!

“Mấy người các ngươi cũng nên rèn luyện đi”.

Tần Ninh mở miệng nói: “Đại loạn sắp đến, Nguyệt Nhi và Viên Viên đã xưng Vương, Thạch Đầu, Nhàn Ngư, Giang Bạch, các ngươi cũng nên tăng thêm tốc độ”.

“Rõ!”

“Vâng!”

“Đi thôi!”

Tần Ninh phất tay nói: “Đi trợ giúp Thanh Vân, giải quyết chỗ này trước rồi nói sau”.

Lần này tộc Luyện Ngục Ma đã dốc hết toàn bộ lực lượng.

Trận chiến này thất bại, Luyện Ngục Ma cũng khó mà làm được gì nữa.

Ít nhất ngũ đại Ma tộc đã thiếu đi một mạch.

Tần Ninh thở ra một hơi, tựa vào một cây cột trên cầu thang, vẻ mặt cô đơn.

“Thời gian... đã thay đổi quá nhiều thứ...”, hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm trong miệng.

Bốn phía, tiếng chém giết vẫn cứ tiếp tục.

Thế nhưng khi võ giả của Vạn Thiên Các gia nhập, tộc Luyện Ngục Ma tan tác đã là điều tất nhiên.

Giờ phút này Vạn Nhất Thiên cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Tần Ninh.

Ông ta có quá nói nhiều thứ muốn hỏi Tần Ninh, nhưng bây giờ có vẻ không phải lúc.

Hai người cứ ngồi như vậy, không nói một lời.

Đột nhiên, bên hông Vạn Nhất Thiên có một luồng sáng lóe lên một cái rồi biến mất.

Ngay sau đó, ánh mắt Vạn Nhất Thiên biến đổi, sắc mặt sợ hãi.

“Sao vậy?”

Tần Ninh hơi mở hai mắt ra, mở miệng nói.

“Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Tần Ninh nghe vậy, không khỏi nói: “Còn có chuyện nào lớn hơn việc tộc Luyện Ngục Ma xuất thế và trận chiến ở Thanh Ninh các sao?”

“Có!”

Lúc này Vạn Nhất Thiên khẳng định nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK