Lúc này, mấy vị đạo tử, cùng với những đệ tử đứng đầu đều cúi người hành lễ, dáng vẻ cung kính.
Đạo tử có thân phận cao đến đâu, cũng chỉ là cao hơn một chút so với trưởng lão tinh anh bình thường mà thôi.
Thế nhưng so với trưởng lão thượng vị, nhất là trưởng lão thượng vị đặc thù như Vân Thanh Tuyền, đều thấp hơn rất nhiều.
Lúc này, Vân Thanh Tuyền tuỳ ý phất tay, sau đó nói: “Tần Ninh, ngươi lựa chọn phong nào rồi?”
“Thánh Thiên Phong!”
Nghe được câu trả lời của Tần Ninh, Vân trưởng lão lập tức nói: “Sao lại chọn Thánh Thiên Phong? Thánh Dật Phi đã chết, Thánh Phi Vũ đảm nhận chức vị đạo tông, tư cách và sự từng trải quá cạn, Thánh Thiên Phong rất rối loạn”.
Tần Ninh chỉ cười mà không nói.
Vân Thanh Tuyền lại nói: “Thế nhưng cũng không có việc gì, về sau ngươi ở Thánh Thiên Phong bị bắt nạt, thì cứ tìm sư huynh sư tỷ trong Đan Đạo Lâu giúp ngươi ra mặt, trong Thánh Đạo tông này, đắc tội với người của Đan Đạo lâu chúng ta thì sẽ không có đan dược tốt để uống”.
“Đệ tử nhớ rõ”.
Tần Ninh nhìn thoáng qua Tư Mã Tuyết Thiên.
Lúc này, Tư Mã Tuyết Thiên mặt không chút thay đổi.
Thế nhưng bên vạt váy lụa là mười ngón tay nắm chặt, rõ ràng là vô cùng tức giận.
Chỉ là một đệ tử ngoại môn, Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, vậy mà lại được Vân trưởng lão tán thưởng như vậy!
Thật sự là đáng giận, đáng phẫn nộ!
“Vân Thanh Tuyền, ngươi muốn cướp người với lão phu?”
Thế nhưng, đúng lúc này, phía trên quảng trường, một đợt gió yêu ma gào thét mà đến.
Một con giao long màu đen dài mấy trăm mét phá không bay đến.
Mùi tanh ập thẳng vào mặt mọi người, rất nhiều đệ tử tinh anh sắc mặt tái nhợt, không nhịn được mà lùi về phía sau, càng đừng nói đến đệ tử mới nhập môn.
Thân hình của hắc giao hạ xuống, khí thế kinh người.
Nguyên thú cấp tám, Hắc Lân Long Giao!
Nghe nói tổ tiên của loài nguyên thú này có được huyết mạch Thần Long.
“Lý Vinh Ưng”.
Lúc này, Vân Thanh Tuyền mở miệng mắng lớn: “Cả ngày cưỡi con sâu rách này của ngươi chạy tới chạy lui, có thấy mất mặt không?”
“A, Vân Thanh Tuyền, ngươi có muốn cũng không có mà dùng?”
Trên đỉnh đầu của hắc giao, một bóng người đáp xuống.
Ánh mắt của Tần Ninh nhìn qua.
Người này mặc áo choàng màu đen, một đầu tóc hoa râm, cả người có tinh thần phấn chấn, thế nhưng toàn thân trên dưới làm cho người ta có cảm giác cực kỳ cẩu thả.
Lý Vinh Ưng lập tức hừ một tiếng rồi nói: “Lão phu cũng mặc kệ ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng mà người này, ta nhất định muốn”.
“Ngự thú sư vốn dĩ đã ít rồi, ngươi còn tranh đoạt với ta?”
“Đây là đệ tử mà lão phu nhìn trúng, là ngươi tranh đoạt hay ta tranh đoạt?”
Hai vị trưởng lão đặc thù lúc này dựng râu trừng mắt, đăm đăm nhìn nhau.
“Tần Ninh, ta nói cho ngươi biết, nhóm ngự thú sư cả ngày ở cùng một chỗ với nguyên thú, không nói đến bẩn thỉu, mà lại còn vất vả, chậm trễ việc tu hành của ngươi”.
“Còn đan sư sẽ không giống như thế, ngươi thân là đan sư, cũng có thể hiểu được thân phận địa vị của đan sư có bao nhiêu tốt!”
Nghe được những lời này, Lý Vinh Ưng mắng: “Nói hươu nói vượn”.
“Tần Ninh, điều kiện ở Ngự Thú Đường tốt hơn so với ở Đan Đạo Lâu, Khí Đạo Lâu và Trận Đạo Lâu rất nhiều”.