Văn Hiên tinh chủ cũng là một vị Bán Vương.
Bốn vị Bán Vương.
Giờ phút này như hổ rình mồi mà nhìn về phía Tần Ninh.
Trước tình hình đó, những người còn lại vẫn chưa có động tĩnh gì.
Khi còn chưa nắm rõ tình hình thực tế, ai cũng không muốn xé rách mặt nạ với thế lực hai bên.
Hơn nữa, Tần Ninh đã có bốn phương chủ động đối phó, bọn họ không cần thiết phải là việc xấu.
Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh mang theo một tia hung ác.
“Muốn chết thì ta thoả mãn các ngươi!”
Vút vút vút…Nháy mắt, hai người Thiên Thanh Viêm và Diệp Ngọc Phong lập tức lao đến.
Linh khí hội tụ trong cơ thể Tần Ninh.
“Hừ!”
Nhưng mà, ngay lúc này, từ trong hư không vang lên một tiếng hừ.
Một bóng người xinh đẹp bay đến.
Đôi bàn tay như ngọc trực tiếp chưởng ra.
Lúc này, hai người Thiên Thanh Viêm và Diệp Ngọc Phong không dám sơ suất.
Khí tức của Bán Vương.
Tuỳ rằng bọn họ cũng là cảnh giới Bán Vương.
Nhưng mà khí tức cảnh giới Bán Vương trên người đối thủ không thể khinh thường được.
Bịch bịch…Hai tiếng vang trầm thấp vang lên.
Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh khẽ chuyển động.
Một bóng người xinh đẹp xuất hiện trước mặt hắn.
Cốc Tân Nguyệt! Một thân áo trắng thêu tuyết, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế mang theo một tia giận hờn.
“Cốc Tân Nguyệt!”
Không ít người có mặt ở tiệc Hàm Vương nhận ra Tần Ninh, cũng có hiểu biết về người bên cạnh Tần Ninh.
Người phụ nữ này là người phụ nữ của Tần Ninh.
Nhưng mà lần trước nhìn thấy, hình như mới chỉ là Thiên Nhân thì phải?
Bây giờ…Bán Vương! Trò đùa gì vậy! Hai người Thiên Thanh Viêm và Diệp Ngọc Phong lùi về sau, ánh mắt nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt mang theo vẻ khó chịu.
Bán Vương! Người phụ nữ bên người Tần Ninh, vậy mà có tốc độ tăng thực lực khủng bố hơn cả Tần Ninh.
“Tần Ninh, khi nãy ngươi tự tin như thế, vậy ra đây là điều khiến ngươi tự tin sao?”
“Dựa vào phụ nữ, trốn ở sau lưng phụ nữ?”
Thiên Thanh Viêm khinh miệt nói.
“Hâm mộ?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Hâm mộ cũng vô dụng, đầu tiên, ngươi tìm đâu ra được một người phụ nữ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mà thực lực lại còn rất mạnh như thế này chứ, cuối cùng, điều quan trọng nhất chính là, người phụ nữ đó còn khăng khăng một mực thích ngươi!”
Nghe được những lời này, Cốc Tân Nguyệt mới phản ứng lại, nàng liếc mắt nhìn Tần Ninh, vẻ mặt còn mang theo giận dữ.
Biểu cảm vừa giống như giận dỗi, vừa giống như làm nũng này nhất thời làm cho không ít người bị câu mất hồn.
Cốc Tân Nguyệt không lạnh lùng như băng tuyết giống Diệp Viên Viên kia, nàng tựa như một đoá hoa sen, điềm tĩnh lạnh nhạt, hơn nữa, chỉ bằng vẻ ngoài thôi đã đủ hấp dẫn người khác, cho dù đứng im cũng làm cho người ta không thể không chú ý.
Thay đổi biểu cảm, lại có thể thu hút ánh nhìn của người khác.
Thiên Thanh Viêm hừ một tiếng.
“Nhưng mà, Cốc Tân Nguyệt, ngươi muốn lấy một địch hai?”
Thiên Thanh Viêm cười nhạo nói: “Ta đã là cảnh giới Bán Vương…”